Chương 340: Cơ quan khí độc
Tôi trợn tròn mắt, hắn lại giờ trỏ gian lận sao? Đặng Siêu tiếp tục nói: "Ta không nhận được một câu theo thứ tự trả lời. Cho nên bài kiểm tra thất bại!"
Sinh viên cầm điện thoại la lên: "Chết rồi, ta ghi sai một số thứ tự, Tống Dương, thật xin lỗi!"
Tôi nghiến răng kèn kẹt, rõ ràng hắn cố tình soi mói, bới lông tìm vết. Đúng lúc này trong căn phòng bị bít kín bốc ra một làn khói màu vàng, đám sinh viên bị trói ho khan kịch liệt, tôi hô: "Đây là khí độc, mọi người tản ra!"
Sau đó nhặt một cây gậy, đập thật lực vào cửa kính cường lực. Cửa kính của phòng đọc sách là thủy tinh công nghiệp, đập mấy lần mới nứt, bên trong đã có vài người không chịu được, đổ ập xuống.
Xoảng một tiếng, kính vỡ, mùi khí độc tràn ra ngoài. Rất may lúc này Vương Đại Lý cũng vừa quay lại, trên tay cầm túi mặt nạ chống độc ném cho tôi, hét lớn: "Tống Dương, đón lấy!"
Tôi nhận lấy cái túi, đeo một cái mặt nạ lên, sau đó từ lỗ hổng chui vào trong phòng. Bên trong tầm nhìn rất hạn chế, tôi phải dùng động u chi đồng tìm kiếm con tin, đeo mặt nạ cho họ, sau đó tới mở cửa sổ.
Chờ khí độc loãng bớt, tôi dùng kéo cắt dây trói cho bọn họ, thì phát hiện trên lưng họ có những con số có vẻ là để chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo.
Tôi lần lượt hỏi mọi người: "Có tự đi được không?"
Bọn họ bị trói quá lâu, chân tay đã tê dại, cộng thêm tinh thần hoảng loạn, tôi chỉ có thể đỡ từng người ra ngoài. Trong số đó, 4 sinh viên hít phải quá nhiều khí độc, đã vô phương cứu chữa.
Lúc đưa tất cả ra ngoài, Vương Đại Lý hỏi: "Trên lưng họ có sơn mấy con số, là mật mã à?"
Tôi liếc qua một lượt, có mấy nhóm người sơn những con số giống nhau, thống kê một chút tổng cộng có các số 4,7,0,2.
Hỏi qua năm học của họ, tôi lập tức hiểu ra, sinh viên năm nhất sơn số 2, năm thứ hai là 4, năm thứ ba là 0, năm thứ tư là 7, tổng hợp lại là 2047. Tôi nói: "Là số thứ tự một phòng học. Đại Lý, ngươi ở lại chăm sóc bọn họ, ta qua đó."
Vương Đại Lý lo lắng: "Dương tử, ngươi cẩn thận một chút!"
Tôi để lại một hộp ích uế đan, bảo Đại Lý cho mọi người ngậm, mặc dù không thể bốc thuốc đúng bệnh, nhưng nó có công dụng giải độc nhất định, sẽ cầm cự được tới khi bác sĩ đến.
Đám người bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, thấy tôi chạy đi thì cũng bám theo. Bọn họ mặc dù có oán hận với tôi, nhưng chuyện xảy ra từ sáng đã khiến họ như chim sợ súng, không dám rời tôi nửa bước.
Trên đường đi, Tiểu Đào báo cho tôi một tin: "Có hai việc, thứ nhất Bạch Lôi đã được Tống Tinh Thần giải cứu. Thứ hai, tôi đã liên lạc với thư ký của Bạch Lôi, lúc đầu cô ta nhất định không chịu tiết lộ lịch trình hôm nay của ông ấy, tôi phải nói rõ mình là ai, cô ta mới chịu nói hôm nay Bạch Lôi đang ở Australia ký hợp đồng."
Tôi cười lạnh: "Bạch Lôi con tin này quả nhiên có vấn đề."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có cần bắt lại không?"
Tôi đáp: "Không cần, bảo Tống Tinh Thần đưa ông ta tới giảng đường A2, bây giờ tôi cũng đang tới đó."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tống Tinh Thần sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Tôi đáp: "Tôi vẫn chưa chắc chắn Bạch Lôi này là chính Đặng Siêu hay đồng phạm của hắn. Nếu hắn đã chọn cách đống giả, sẽ không dễ để bị lộ, chỉ cần Tống Tinh Thần không biết thì không sao. Đưa hắn đến bên chúng ta chẳng phải là sự an bài hợp lý?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Được, để tôi thông báo cho hắn."
Tôi nói: "Đúng rồi, sắp xếp mấy chiếc xe cứu thương bên ngoài trường đợi lệnh, có mấy sinh viên bị trúng độc, đợi lát nữa bắt được Đặng Siêu thì lập tức phi vào thư viện đón người. Hiện giờ họ đã có Đại Lý chăm sóc."
Tôi tới giảng đường A2, phòng 407, cửa phòng khép hờ. Vừa đẩy cửa, loa trong phòng đã vang, giọng nói của Đặng Siêu lần nữa cất lên: "Tống Dương, đây là bài kiểm tra thứ 6 của ngươi. Câu hỏi ta viết trên bảng, ngươi có 10 phút trả lời."
Tôi nhìn lên bảng đen, có một hàng các con số, đây là đề thi số học sao? Lần này hắn nói vắn tắt như thế, chắc chắn là có hậu chước.
Tôi tiến tới tấm bảng đen, trên đó viết các con số: 1,2,3,6,7,8,14,15,30, bên dưới có một hàng chữ nhỏ: "Xóa bỏ một số để dãy số trở thành một tập hợp có nghĩa."
Tôi cau mày suy nghĩ, đây không phải sở trường của tôi, thời cấp ba môn số học của tôi rất kém. Thấy tôi đứng ngẩn người, một sinh viên đi tới nói: "Cái này cũng không nhìn ra được à? Xóa số 8 đi là xong!"
Vừa nói hắn vừa tự mình cầm cái giẻ lau lên, tôi vội la to: "Đừng đụng vào!"
Nhưng đã quá muộn, hắn vừa nắm tay vào cái giẻ lau, một mũi kim từ bên trong xuyên ra đâm vào tay hắn. Nam sinh viên kêu lên một tiếng, đưa tay lên miệng định hút máu.
Thì ra trên giẻ lau bảng có một cơ quan nhỏ, khi có áp lực tác động vào, một mũi kim sẽ đâm ra, tôi biết thứ này không hề đơn giản là dằn mặt, bởi vì máu trên mũi kim chuyển màu đen, là có độc.
Tôi túm lấy tay của nam sinh viên, nói: "Ngươi trúng độc rồi, đừng hút!"
Hắn hoảng sợ: "Ngươi nhất định phảu cứu ta!"
Tôi bảo hắn cởi áo ra, xắn tay áo lên, tôi xé áo của hắn thành sợi nhỏ, dùng sức buộc garo. Sau đó rút trong túi ra một cái kim bạc, bảo hắn cởi giày, dùng kim bạc châm vào hai huyệt dũng tuyền và huyết hải, việc này sẽ khiến máu chảy chậm.
Năm phút sau, giọng của Đặng Siêu trong loa lại vang lên: "Tống Dương, giờ ngươi đã bị trúng độc, có điều đừng sợ, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu. Trong ngăn kéo bàn giáo viên có hai quả cầu nhỏ, màu lam đại diện cho Bạch Lôi, màu đỏ đại diện cho đám trẻ mầm non kia. Ngươi hãy lựa chọn một quả ném qua cửa sổ, con tin tương ứng với quả cầu đó sẽ chết, ngươi cũng sẽ có thuốc giải. Nếu trong năm phút ngươi không đưa ra lựa chọn, như vậy toàn bộ con tin sẽ chết, mà ngươi cũng độc phát thân vong. Rốt cuộc ta muốn xem ngươi sẽ dùng tính mạng của tổng giám đốc tập đoàn lớn hay những đứa trẻ để đổi lấy mạng mình?"
Đoạn nói chuyện này đương nhiên là được ghi âm từ trước, Đặng Siêu không nghĩ tới tôi sẽ tránh được một kiếp nạn, càng không nghĩ tới con tin Bạch Lôi trong tay hắn đã không còn hiệu lực.
Tôi cầm quả cầu lam lên, định ném ra bên ngoài, đám giảng viên chạy vào nói: "Sinh viên Tống Dương, không thể làm như vậy! Nếu như Bạch Lôi chết, toàn bộ hệ thống kinh tế Hoa Đông sẽ bị ảnh hưởng..."
Không chờ ông ta nói hết, tôi liền ném trái cầu ra ngoài, nháy mắt sắc mặt đám giảng viên tái như trái cà.
Hiệu trưởng nghiêm mặt chỉ trích tôi: "Tại sao cậu có thể quyết định thiếu suy nghĩ như vậy? Cậu có biết quyết định của mình mang tới hậu quả thế nào không? Chẳng lẽ nhân mạng lại dùng số lượng để tính toán sao?"
Đến lúc này, tâm trạng tôi đã vô cùng tồi tệ, lạnh lùng đáp lại: "Không dùng số lượng tính toán mà dùng tiền để tính toán? Bạch Lôi là cựu sinh viên danh dự, ông ta quyên góp cho nhà trường bằng tiền triệu, cho nên so với nam sinh viên đang trúng độc này thì quan trọng hơn nhiều, tôi nói đúng chứ?"