Âm Phủ Thần Thám

Chương 351: Chứng cứ quan trọng

Chương 351: Chứng cứ quan trọng


Hoàng Tiểu Đào đã có vẻ hoàn toàn tin vào suy luận của tôi, nàng nói: "Vậy anh kết luận, mục đích chính của hung thủ không phải là giết chết người vợ, mà là để giá họa cho Đinh mỗ?"
Tôi xua tay: "Bây giờ chưa thể nói như vậy, việc giá họa là một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể hãm hại người khác, vừa có thể để bản thân mình thoát tội. Hiện tại chúng ta chưa thể nhận định mục đích của hung thủ là gì, chỉ có thể nói rằng giai đoạn điều tra của vụ án này giờ mới bắt đầu!"
Tôn Băng Tâm nói: "Đứng trên góc độ hung thủ mà nói, nếu trong quá trình gây án, nhỡ xảy ra điều ngoài ý muốn thì sao? Vú dụ như hàng xóm phát hiện đồng hồ bị trễ chẳng hạn?"
Tôi cười: "Thì hắn sẽ hoãn việc gây án lại, tìm cơ hội khác. Việc đồng hồ bị trễ chẳng ai điên mà đi báo cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào đấm nhẹ vào đầu mấy cái, giống như đang sắp xếp lại suy nghĩ, chừng nửa phút sau mới lên tiếng: "Vụ án này phải chuyển sang bên tư pháp ngay lập tức rồi, nếu như anh muốn lật lại vụ án, thì với những chứng cứ này chưa đủ. Bởi tất cả nhân chứng vật chứng tìm được đã tạo thành chứng cứ liên hoàn, hoàn toàn có thể phán tội Đinh mỗ. Viện kiểm sát cũng sẽ không kiên nhẫn nghe anh trình bày, anh phải đưa ra được chứng cứ quan trọng mới xong."
Băng Tâm nói: "Có thể tìm luật sư của Đinh mỗ, nói cho ông ấy những điều này, để ông ta bào chưa vô tội cho hắn."
Tôi lắc đầu: "Vậy thì ý nghĩa không lớn, mục đích của chúng ta không chỉ chứng minh Đinh mỗ vô tội, mà còn phải bắt được hung thủ. Căn cứ vào nguyên tắc án đã xử rồi của bên tư pháp, dù cho Đinh mỗ có được xử trắng án thì hung thủ vẫn sẽ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Mấy chữ 'nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đối với anh mà nói là một sự sỉ nhục lớn nhất, đúng không?"
Tôi cũng cười: "Chỉ cô hiểu tôi."
Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca hiểu biết thật nhiều. Trước đây muội có xem một bộ phim của Mỹ, có người đàn ông bị cáo buộc tội giết con gái, hắn liền dùng chính sự thật mình từng giết vợ để chứng minh mình không giết con. Nhưng vụ án giết vợ lần trước đã được xử trắng án, sau đó hắn liền nghênh ngang rời khỏi tòa."
Tôi nói: "Đó là hư cấu thôi. Có điều tư pháp thì quả thật có lúc hơi cứng nhắc."
Băng Tâm thở dài: "Vậy mà hồi trước cha cứ hi vọng muội làm luật sư, muội nói luật sư thì có gì tốt, biết thân thủ là kẻ bại hoại mà vẫn phải giúp người ta bào chữa, trong lòng áy náy lắm."
Hoàng Tiểu Đào chen ngang: "Tán gẫu tới đây chấm dứt, làm việc thôi. Chúng ta có cần về hiện trường nhìn lại một chút không?"
Tôi suy tư, vậy thì thử về nhìn kỹ lại xem. Chúng tôi vòng quanh căn nhà một lượt, tỉ mỉ xem xét, hoàn toàn chẳng thu được gì, hung thủ ra tay quá sạch sẽ.
Từ hiện trường đi về đã là 4h chiều, Băng Tâm nghe nói Vương Đại Lý khởi nghiệp đã có thành quả thì rất hào hứng, muốn đến thăm một chút, tôi nói cho nàng biết: "Vương Đại Lý đã có bạn gái rồi, là một tiểu học muội dễ thương."
Băng Tâm hiếu kỳ: "Thật sao? Dẫn muội đi gặp thử xem."
Từ phản ứng này có thể thấy Băng Tâm coi Vương Đại Lý là bạn bình thường, tiểu tử này hồi chưa tốt nghiệp vẫn còn lăn tăn xem chọn ai giữa hai người, xem ra đã không phải lo nữa.
Hai người dự định quay về thị cục quẹt thẻ, rồi cùng tôi đến chỗ Vương Đại Lý. Vừa về tới cục, một cảnh sát viên báo cáo: "Hoàng đội trưởng, nghi phạm Đinh mỗ chiều này không đàng hoàng, hắn lén nhận một cú điện thoại, tôi hỏi là ai gọi nhưng hắn nói không biết."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Chẳng phải đã tịch thu điện thoại di động rồi sao?"
Cảnh sát viên nói: "Hắn có hai cái, giao nộp một cái còn một cái giấu trong người."
Tôi thoáng có chút lưu ý tới vấn đề này, liền muốn xem cái điện thoại. Điện thoại di động được bỏ trong túi vật chứng, số chiều nay gọi tới là một số lạ, Tiểu Đào cho người điều tra một chút thì ra một cái tên chưa từng nghe qua.
Nàng lấy điện thoại của mình gọi vào số đó, vừa kết nối thì một giọng nói vang lên: "Ta đang ở dưới lầu khu số 4, mau xuống!"
Chúng tôi ngớ người một chút, sau đó kịp thời có phản ứng, đây là một nhân viên shipper. Tiểu Đào hỏi: "Xin chào, chúng tôi là thị cục cảnh sát Nam Giang. Xin hỏi một chút, trưa nay anh có gọi vào số điện thoại đuôi 1014, là muốn giao thứ gì?"
Nhân viên shipper chửi một câu: "Quân lừa đảo khốn kiếp, cút!" Sau đó ngắt máy.
Hoàng Tiểu Đào giận đến trợn mắt, bảo cảnh sát viên bên cạnh: "Đi nói bên tổng đài gọi lại cho hắn!"
Băng Tâm hỏi: "Tổng đài gọi tới là số 110 sao?"
Tôi nói: "Làm gì có chuyện đó, 110 không thể gọi đi được."
Dùng số tổng đài gọi lại, lúc này nhân viên giao hàng mới tin chúng tôi là cảnh sát thật, nói rằng trưa nay tới khu dân cư kia để giao hàng cho vợ của Đinh mỗ. Do không liên lạc được nên gọi số dự phòng, chính là số của Đinh mỗ. Hàng được giao là một cái hộp dài, mảnh không biết bên trong đựng cái gì.
Tiểu Đào nói: "Ngươi qua đây một chuyến."
Nhân viên giao hàng có vẻ không tình nguyện: "Ta còn vài món đồ phải giao, muộn một chút được không?"
Tiểu Đào nói: "Ngươi qua đây, ta trả cho ngươi 200 tệ tiền lộ phí."
"Được, được, ta đến ngay." Thái độ của nhân viên giao hàng lập tức quay ngoắt 180°.
Mười lăm phút sau, một tiểu ca chạy xe máy điện tới, giao một cái hộp cho chúng tôi. Bên trong lại là một con dao giống hung khí như đúc, bên ngoài bọc bằng nilon rất căng.
Hoàng Tiểu Đào cả kinh: "Mang đi xét nghiệm vân tay!"
Tôi nói: "Không cần, đây là một con dao mới, hơn nữa còn là chứng cứ quan trọng!"
"Sao lại thế?" Tiểu Đào không khỏi thắc mắc.
Tôi lật lên lật xuống cái hộp, cười nói: "Mọi người không hiểu ra à? Tại sao vợ của Đinh mỗ lại muốn mua một con dao giống hệt dao nhà mình?"
Hai người suy nghĩ một hồi, chợt Băng Tâm vỗ tay nói: "Muội biết rồi, vì con dao bị mất."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nhìn Băng Tâm, mặc dù Băng Tâm trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng lần này lại nói đúng trọng tâm. Tôi gật đầu: "Không sai, con dao này đã giải quyết được vấn đề."
Đầu tiên là thừa ra một con dao gọt táo, là do con dao gọt hoa quả bị mất, nên mới dùng nó để gọt tạm. Sau đó là vân tay trên hung khí, bởi vì bị lấy cắp trước khi vụ án xảy ra, nên trên đó vốn có sẵn vân tay của Đinh mỗ, mà vì bị mất dao nên vợ hắn mới mua một con dao mới.
Nói cách khác, hung khí vốn không có sẵn ở hiện trường, mà được hung thủ mang vào. Hoàng Tiểu Đào ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đi thủng thiết hài không tìm ra, ngồi yên một chỗ có thành quả, không ngờ chứng cứ lại tự tìm đến cửa. Để tôi lập tức báo cáo cấp trên xin lập lại án điều tra!"
Nhân lúc Hoàng Tiểu Đào đi làm thủ tục tái điều tra, tôi đến phòng tạm giam. Đinh mỗ vẫn uể oải ngồi bất động bên trong, nhìn thấy tôi thì thoáng có chút khởi sắc: "Tiểu cảnh quan, cậu điều tra được manh mối gì sao?"
Tôi tránh né câu trả lời, hỏi: "Ở bên ngoài anh có thù hằn gì với ai không?"
Đinh mỗ suy nghĩ một lúc, ảo não nói: "Ta chỉ là một nhân viên bình thường, ai mà thù hằn chứ?"
"Vậy còn vợ của anh?" Tôi hỏi tiếp.
"Cô ấy? Cô ấy cũng là một người nội trợ bình thường, có thể gây thù chuốc oán với ai được." Đinh mỗ lắc đầu.
Tôi thấy tốt hơn nên tìm hiểu cặn kẽ quan hệ xã hội của hai vợ chồng, nói: "Anh yên tâm, vụ án đã có một chút chuyển biến, chúng tôi nhất định sẽ bắt hung thủ, trả lại sự trong sạch cho anh."
Đinh mỗ xúc động lau hai hàng nước mắt: "Cám ơn, cám ơn! Có thể gặp được cậu là ơn trên ban cho, còn chưa biết xưng hô thế nào?"
Tôi sợ nhất là người ta đề cập tới chuyện trả ơn, cười nói: "Tôi chỉ là một cố vấn hình sự nhỏ thôi, không có biên chế."
Đinh mỗ khóc không thành tiếng, nói: "Cậu đừng gạt ta, hồi trưa cô đội trưởng kia bưng ghế cho cậu, còn đối với cậu nói gì nghe nấy, nhất định là quan lớn. Phải rồi, giờ ta được về nhà chưa?"
Chuyện này tôi không có quyền quyết định, lúc này Tiểu Đào đi tới nói: "Chưa được, anh còn phải ở đây mấy ngày nữa!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất