Âm Phủ Thần Thám

Chương 362: Tra tấn dã man

Chương 362: Tra tấn dã man


Tôi và Tiểu Đào trở về ký túc xá để kiểm tra thì thể của Lâm Hiểu Lam. Bởi vì tối nay đi gặp người đại diện nên cô ta mặc quần áo tương đối đẹp, nhìn cảnh máu tươi đầy đất cùng xác người đẹp mơ hồ, tôi không khỏi có cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Đeo găng tay cao su vào, tôi bắt đầu khám nghiệm. Thời gian chết chưa được nửa giờ, nguyên nhân cái chết là vỡ não, máu chảy nhiều. Từ vết tích dưới đất cho thấy trước khi chết, cô ta co giật rất kinh khủng.
Bên cạnh có một chiếc bàn xi măng bị hư hại đôi chút, dính cả máu tươi và một ít thịt vụn.
Tôi kiểm tra tóc của Lâm Hiểu Lam, có dấu hiệu bị rụng, hiển nhiên là hung thủ lôi cô ta từ phía sau, rồi dùng sức đập đầu cô vào cái bàn.
Ngoài những thứ trên, tôi còn để ý gò má nạn nhân sưng tấy, có vẻ như bị ai đó bạt tai. Những cái tát này rất mạnh, mạnh đến mức khóe miệng rỉ máu, một bên mắt bị xung huyết đỏ ngàu, mồm đầy máu, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi nước tiểu.
Đầu gối nạn nhân có vết trầy xước, tôi lật thi thể lại, phát hiện thắt lưng có dấu giày rõ ràng, Tiểu Đào liền lấy điện thoại ra chụp lại, có điều chẳng có ý nghĩa mấy.
Có vẻ như hung thủ đã dùng chân đạp vào lưng nạn nhân, bắt cô quỳ xuống đất. Bỗng nhiên Tiểu Đào nói: "Tống Dương, dưới đất có gì kìa."
Tôi quay đầu nhìn, trong góc tường có một chai nước lọc, bên trong là chất lỏng màu vàng đục, tôi nhặt lên, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi nước tiểu khai nồng.
Tôi đứng dậy nói: "Có vẻ lần này kẻ mô phỏng cực kỳ mất bình tĩnh, bắt nạn nhân uống nước tiểu, bạt tai nạn nhân, sau đó đập đầu vào thành xi măng, hành hạ tới chết."
Hoàng Tiểu Đào cau mày nói: "Tái hiện việc bắt nạt học đường?"
Tôi kiểm tra thi thể tiếp, muốn tìm dấu vết khác. Quái lạ là trên người cô ta chẳng hề có vết thương nào khác cả, nếu như nói rằng kẻ mô phỏng đang phát tiết cảm xúc nào lên người cô, thì ít nhất trên người cũng phải có vết đấm đá, nhưng lại không hề.
Còn có một điểm khả nghi, Lâm Hiểu Lam bị bắt tới đây, người lại không hề có vết trói, chẳng lẽ cô ta tự mình đi tới?
Tôi nói: "Rút lại lời vừa rồi, lần này kẻ mô phỏng vẫn rất bình tĩnh."
Hoàng Tiểu Đào dở khóc dở cười: "Hành hạ như vậy mà vẫn còn gọi là bình tĩnh?"
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt xoáy vào một nơi, bảo Tiểu Đào qua đây xem. Chỉ thấy trên bức tường gạch men sứ trong cùng có băng dính hai mặt dính đầy bụi. Tôi dùng tay đo đạc một chút, nói: "Cái này có vẻ là một cái điện thoại di động."
Sau đó quay đầu liếc nhìn hiện trường: "Kẻ mô phỏng là đang thi hành mệnh lệnh của người khác, hắn dán điện thoại di động ở đây để người phía sau có thể thưởng thức quá trình Lâm Hiểu Lam bị tra tấn, còn bản thân kẻ mô phỏng thì chỉ làm như một cái máy."
Tiểu Đào cau mày: "Nhưng tại sao lại phải tra tấn Lâm Hiểu Lam, chẳng lẽ cô ta cũng là một kẻ bắt nạt năm xưa?"
Tôi lắc đầu nói: "Ba cô gái bắt nạt đều tan cửa nát nhà, còn Lâm Hiểu Lam dường như lại là một ngoại lệ, hung thủ có vẻ có 'tình cảm' đặc biệt với cô ấy. Lúc Lâm Hiểu Lam nói mình là nạn nhân của bắt nạt học đường là nói điêu, tôi đã đọc mất hồ sơ phỏng vấn về cô ấy, cô ấy đã từng nhận mình là nạn nhân bị bắt nạt trong trường và giành được thiện cảm của mọi người."
Hoàng Tiểu Đào bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi hiểu rồi, việc bắt nạt không xảy ra trên chính Lâm Hiểu Lam, mà trên một người khác, cô ta là người chứng kiến. Cô ta đặt những trải nghiệm bi thương này vào bản thân mình, dùng nó làm cảm xúc, từ đó trở thành nhà văn nổi tiếng."
Tôi tiếp lời: "Có vẻ hung thủ rất căm ghét việc cô ta lừa đời để được nổi tiếng, cho nên dùng phương pháp này để giết cô, cho cô ta nếm trải một chút mùi vị bị bắt nạt."
Tôi nói hết rồi bảo đi thôi, Tiểu Đào hỏi: "Không kiểm tra dấu chân à?"
Tôi lắc đầu nói: "Hắn sẽ không để lại dấu chân của chính mình đâu, hơn nữa tôi cũng không mang theo ô nghiệm thi."
Vì hiện trường án mạng này tổ kỹ thuật còn phải tới phân tích, cho nên tôi không hóa vàng mã, chờ về cục rồi mới đốt.
Ra khỏi cửa, cảnh sát tìm được một nhân chứng, người qua đường kia nói ban nãy thấy một chiếc xe đỗ gần đó, một cặp nam nữ, người nữ rất xinh đẹp xuống xe tiến vào trong trường. Anh ta nghĩ rằng chỉ là tình nhân hẹn hò nhau nên không để tâm lắm.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Người nam dáng vẻ thế nào?"
Nhân chứng nhớ lại hồi lâu, đáp: "Rất phổ thông, gương mặt cũng vậy, tôi không nhớ được."
Không chỉ có anh ta không nhớ được, thậm chí đến cả tôi cũng không thể nhớ, vừa rồi kẻ mô phỏng còn nói chuyện trực tiếp với tôi, giờ có bảo tôi tả lại gương mặt đó tôi cũng chịu chết. Hắn ta có một gương mặt cực kỳ phổ thông, phổ thông tới nối vừa quay mặt đi là có thể quên mất.
Tôi hỏi: "Hai người họ đi song song với nhau?"
Nhân chứng trả lời: "Đúng vậy."
Hoàng Tiểu Đào hỏi tiếp: "Sau đó thì chiếc xe đi đâu?"
Nhân chứng lắc đầu: "Cái này thì tôi không rõ."
Chiếc xe hẳn là bị kẻ giả dạng cảnh sát lái đi, Tiểu Đào bảo người đi xem xét camera xung quanh, kết quả đầu đường, cuối đường đều có camera an ninh, nhưng nơi hắn đỗ xe thì camera không quay tới được.
Biển số xe thì quay lại được, qua việc kiểm tra thì đó là biển giả. Tên này thật giống như u hồn, luôn có thể tìm được những góc khuất của camera an ninh trong thành phố, đến vô hình, đi vô dạng, đến cả tôi cũng thầm thán phục.
Trên đường về, tôi cứ chăm chăm xem những tác phẩm của Lâm Hiểu Lam, Tiểu Đào hỏi: "Anh còn xem những thứ này làm gì?"
Tôi nói: "Đang xem ngày tháng của từng tác phẩm."
Tôi để ý thấy, tác phẩm có liên quan tới nạn bắt nạt học đường đạt giải thưởng là xuất bản sớm nhất, sau đó cũng có mấy tác phẩm lồng ghép đề tài này, nhưng không nổi tiếng bằng tác phẩm đầu tiên. Về sau, Lâm Hiểu Lam có viết một tiểu thuyết tên là "Vỡ tan tuổi 17", đọc qua tóm tắt, cũng là chủ đề này.
Tôi nghĩ ban đầu Lâm Hiểu Lam cũng chỉ là vô tình viết ra, không có suy nghĩ gì, sau đó trải qua nhiều yếu tố tác động, từng bước từng bước áp đặt chính những bi kịch này lên người mình, trở thành nhân vật chính trong cốt truyện.
Cũng không phải ngay từ đầu cô ta đã định đánh lừa miệng đời, mà là từng chút từng chút tiến tới như ngày hôm nay, trở thành kẻ lừa gạt trong mắt hung thủ.
Có lẽ chính cô cũng không ý thức được, chính mình đã gây biết bao tổn thương cho hung thủ, cho nên lúc kẻ mô phỏng tìm tới, bảo cô ta đi gặp hung thủ, Lâm Hiểu Lam không hề cự tuyệt, mà còn nghĩ sẽ nói gì đó thật tốt trước mặt người ta.
Không ngờ lúc lên tới nơi, chỉ nhìn thấy một cái điện thoại di động, sau đó kẻ mô phỏng đột nhiên bắt đầu hành hạ cô, còn người bị cô ấy đánh cắp trải nghiệm thì xem màn này một cách thờ ơ, vô tình.
Phân tích xong, tôi xúc động nói: "Một người đã lỡ nói dối, thì sẽ phải tiếp tục nói dối để hợp thức hóa nó, cuối cùng ngay cả mình cũng không phân định được đâu là thật, đâu là giả."
Trên đường đi, chúng tôi ngang qua một đám đông náo nhiệt, tôi vô thức nhìn ra cửa xe, cảm thấy một một người ngoài kia đều có thể là kẻ mô phỏng. Dĩ nhiên, người này không khinh địch tới mức bị tìm thấy dễ dàng như vậy.
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Manh mối lại đứt đoạn, thậm chí lần này là đứt hoàn toàn. Hung thủ đã giết hết người cần giết, hắn là ai chúng ta cũng không biết, vụ án này xem ra..."
Tôi nói: "Không, chúng ta vẫn còn một manh mối, manh mối này có thể ngay cả bản thân hung thủ cũng không để ý đến, ta đánh cược một lần xem sao!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất