Âm Phủ Thần Thám

Chương 366: Nam thần báo thù

Chương 366: Nam thần báo thù


Hoàng Tiểu Đào vỗ bàn đứng dậy mắng: "Còn lãng mạn như vậy? Ngươi cho rằng ngươi không nói thì chúng ta không tra được sao?"
Kẻ mô phỏng chẳng chút động lòng, tôi nói nhỏ với Tiểu Đào: "Ra ngoài một chút."
Tiểu Đào theo tôi ra ngoài, tôi nói: "Trông hắn không giống như đang nói dối, tôi có đề nghị thế này, đăng vụ án lên báo, dẫn dụ cô gái kia ra."
Tiểu Đào cau mày: "Án này sẽ khiến xã hội hoang mang."
Tôi nói: "Không, cô chỉ đăng đơn giản một chút, rằng đã phá được vụ án giết người liên hoàn là ok, không cần chi tiết. Chỉ cần cô gái này đọc được, 90% có thể sẽ tới."
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Anh tự tin vậy ư? Hung thủ sẽ đến tự thú?"
Tôi cười: "Cô nói sai hai ý, thứ nhất cô ta không phải hung thủ, thứ hai là cô ta chỉ tới chứ không gọi là tự thú."
Tiểu Đào suy nghĩ một chút: "Ừ nhỉ, vụ án này coi như đã kết thúc."
Chúng tôi vốn nghĩ rằng đây là một vụ thuê sát thủ, nhưng qua lời khai của kẻ mô phỏng, cô gái kia không cho hắn tiền, cũng không chủ động bày mưu giết người, tất cả những việc này là ý chí chủ quan của Dịch Thiên Nhân.
Hung thủ là kẻ mô phỏng, cô gái kia không tham gia hành vi phạm tội. Giờ chúng tôi tìm cô gái, chỉ là muốn biết toàn cảnh vụ án, Tiểu Đào nói: "Haiz, đột nhiên biết đã kết được án, thật là nhẹ nhõm, làm việc không nghỉ suốt hai tuần lễ cũng không uổng phí."
Tôi nhếch môi: "Hình như có người thua cược."
Tiểu Đào mân mê cái miệng: "Biết rồi, tôi chịu thua. Anh cũng đừng bắt tôi mặc quần áo gì quái dị đấy."
Tôi cười nói: "Cho cô một bộ trang bị hoàng đế mới."
Hoàng Tiểu Đào nhất thời không hiểu, rồi phì cười đá tôi một cước: "Cái đồ nhà anh ngày càng xấu xa!"
Kẻ mô phỏng tạm thời bị bắt giữ, những nghi phạm khác được phóng thích, riêng nghi phạm bên Đào Nguyên thì vẫn đang trong trại giam nên phải chờ làm thủ tục.
Lúc Lý mỗ và Đinh mỗ rời đi, nắm bàn tay tôi cảm tạ ân đức, quỳ xuống: "Đồng chí cảnh sát, cậu đúng là ân nhân cứu mạng, là cha mẹ tái tạo chúng tôi. Lúc đeo còng lên tay tôi đã nghĩ đời này coi như bỏ, không ngờ có thể thấy mặt trời lần nữa, cảm ơn, thật cảm ơn!"
Tôi nói: "Chúng tôi cũng không làm gì, chỉ là trả lại sự thật mà thôi, còn nữa, tôi chỉ là một cố vấn, muốn cám ơn thì cám ơn vị Hoàng cảnh quan này này."
Hai người quay qua Tiểu Đào rối rít cảm ơn, rồi rời đi.
Việc đăng báo chỉ là phương án trước mắt, nếu cô gái không tới, chúng tôi đã có hậu chước. Cảnh sát đã tiến hành lục soát triệt để chỗ ở của kẻ mô phỏng, tìm được một điện thoại di động, trên danh bạ có số của cô gái đó.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào gọi tôi tới cục, vào phòng thẩm vấn thì thấy một cô gái ngồi ở ghế nghi phạm, cúi đầu.
Cô ta ăn mặc rất giản dị, nghề nghiệp là một công nhân bình thường, dáng người gầy gò, da dẻ tái nhợt, ánh mắt đề phòng, tựa như đối với tất cả xung quanh đều cảm thấy không an toàn.
Tôi nói: "Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi biết chuyện đã từng xảy ra với cô, cũng rất đồng cảm."
Cô gái không trả lời tôi, mà hỏi: "Anh ta ở đâu?"
Tôi nói: "Trong buồng tạm giam, đợi lát nữa tôi sẽ cho hai người gặp nhau, có điều cô phải kể rõ sự tình trước đã."
Cô gái thở dài một tiếng: "Chuyện của tôi thì có gì đáng kể, cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào."
Cô gái từ từ kể lại, cô tên là Đào Tĩnh, năm đó lúc còn đi học, vì gương mặt xấu xí, tính cách lại nhút nhát, cho nên trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Những người bắt nạt thậm tệ nhất chính là ba nữ sinh kia, Lâm Hiểu Lam không động thủ đánh cô, nhưng việc cô ta làm so với bắt nạt còn buồn nôn hơn.
Việc bắt nạt kéo dài cho tới khi việc ngoài ý muốn xảy ra, ba người đùa dai khiến nam sinh mà Đào Tĩnh yêu bị chết, nhưng ba nữ sinh này nhà có quyền thế nên không bị kỷ luật gì. Lãnh đạo nhà trường còn tới khuyên nhủ cô, bảo cô thoáng hơn một chút, quên chuyện thương tâm này đi.
Lúc đó Đào Tĩnh hận thấu tâm can, hận từng người một trong ngôi trường đó, nếu như có một cái nút có thể hủy diệt toàn bộ ngôi trường trong chớp mắt, cô sẽ không do dự mà ấn xuống.
Việc bạo lực học đường vẫn luôn như một cơn ác mộng quấn vào cô, khiến cho sau này ra ngoài xã hội, cô vẫn sầu não uất ức, xa lạ với xung quanh. Ấy vậy mà những kẻ đã hủy đi cuộc sống của cô lại ăn sung mặc sướng, cô thống hận sự bất công xã hội.
Trong một lần tình cờ, cô xem được chương trình tọa đàm do Lâm Hiểu Lam làm khách mời, Lâm Hiểu Lam mặc quần áo sang trọng, xinh đẹp đang giới thiệu sách mới của mình, chính là cuốn tiểu thuyết "Vỡ tan tuổi 17", xúc động dạt dào kể lể mình năm xưa bị người ta bắt nạt, cả trường quay và MC đều bị chạm vào cảm xúc, rớt nước mắt thương cảm cô ta.
Đào Tĩnh hận đến thấu xương, chính quãng thời gian không muốn nhắc lại của mình lại bị Lâm Hiểu Lam dệt thành huy chương đeo trên ngực, khoe khoang khắp nơi, còn chẳng biết xấu hổ nói rằng do chính cô ta trải qua.
Đào Tĩnh lên weibo mắng Lâm Hiểu Lam, nhưng Lâm Hiểu Lam chẳng những không trả lời, mà còn bảo luật sư gửi cho cô một thư cảnh cáo, nếu cô còn tung tin đồn nhảm sẽ kiện cô ra tòa.
Lúc đó thật sự Đào Tĩnh chỉ muốn giết chết Lâm Hiểu Lam, thậm chí đã mua sẵn dao và thuốc độc, nhưng cô chỉ là một người sống ở tầng đáy xã hội, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với một tác giả đang ăn khách.
Việc cô có thể làm chỉ là im lặng, cứ như ngọn cỏ nhỏ nhoi cố gắng sống qua ngày.
Một lần tan ca đêm, trên đường về cô gặp một đám người đang đuổi đánh một người đàn ông, không đắn đo, lập tức bảo nạn nhân trốn vào trong hẻm, sau đó chỉ đám người kia chạy về hướng khác.
Động cơ của cô rất đơn giản, cô không thể nhìn nổi việc người khác bị bắt nạt, cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương.
Người đàn ông bị thương rất nặng, lại từ chối tới bệnh viện, Đào Tĩnh chẳng thể làm gì khác hơn là đem anh ta về nhà dưỡng thương. Nhà cô có một quyển nhật ký của bạn trai năm xưa, đó là nơi duy nhất để cô gửi gắm tinh thần.
Một lần về nhà, cô chợt phát hiện người đàn ông kia đang đọc trộm, giận tím mặt mày, lập tức lao tới giật lại.
Đột nhiên người đàn ông lại mở miệng: "Đào Tĩnh, là em sao?"
Đào Tĩnh ngây người, ngữ khí, thần thái, cử chỉ của người này lại giống y hệt mối tình đầu của cô, cô không thể tin vào mắt mình, thậm chú còn cho rằng anh ta đang đùa bỡn nên rất tức giận.
Nhưng người đàn ông không ngừng mô phỏng bạn trai năm xưa, dần dần Đào Tĩnh đã thực sự coi hắn là người kia, hơn nữa còn đem lòng yêu hắn, thổ lộ hết tâm tình của mình.
Ngày hắn khỏi bệnh, đột nhiên nói với cô rằng: "Anh phải giết sạch đám người đã hành hạ em!" Sau đó bỏ đi không quay đầu lại.
Đào Tĩnh vô cùng lo lắng bất an, rất sợ hắn gặp điều gì bất trắc. Nhưng khi nghe tin ba người bạn học bị giết, chồng họ còn bị coi là nghi phạm, bắt giam, mới ý thức được người đàn ông này bản lĩnh cao thế nào.
Dựa theo kế hoạch của người đàn ông, hắn cũng định dùng thủ pháp tương tự để giết Lâm Hiểu Lam thì Đào Tĩnh lại góp ý, con tiện nhân Lâm Hiểu Lam này lừa đời lấy danh tiếng, phải chết đặc biệt một chút.
Đào Tĩnh nói muốn mang Lâm Hiểu Lam về trường cũ, dùng cách thức bắt nạt năm xưa hành hạ tới chết, hơn nữa còn muốn được chứng kiến toàn bộ quá trình.
Người đàn ông đáp ứng yêu cầu, hôm đó nhân lúc Lâm Hiểu Lam ra ngoài liền tới tìm cô ta. Buồn cười là, Lâm Hiểu Lam lại chẳng hề ý thức được mình đã đẩy sự việc tới nghiệm trọng thế nào, còn muốn gặp Đào Tĩnh để nói cho ra nhẽ.
Vì vậy cô ta theo kẻ mô phỏng tới ký túc trường cũ, đi đến nhà vệ sinh chung, hắn gọi video call để cho hai bạn cũ gặp mặt. Lâm Hiểu Lam lại nói kiểu ban ơn: "Tôi làm như vậy là muốn cho tất cả mọi người biết đến chuyện cũ của cô, làm cho vấn nạn này trong học đường vĩnh viễn chấm dứt."
Đào Tĩnh vô cùng ghê tởm gương mặt khả ái cố làm ra vẻ điềm đạm, lạnh lùng nói: "Ngươi là tác giả, không đích thân trải qua thì làm sao viết hết được sách."
Lập tức kẻ mô phỏng bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ Lâm Hiểu Lam, toàn bộ quá trình vô cùng tàn nhẫn, nhưng Đào Tĩnh lại cực kỳ thống khoái. Nghe Lâm Hiểu Lam kêu la thất thanh cầu xin tha thứ, nhìn cô ta lăn lộn trong vũng máu của chính mình, cái cảm giác thỏa mãn báo thù này còn hơn tất cả khoái cảm trên cõi đời!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất