Chương 368: Oan hồn trên xe bus
Gần đây Nam Giang cũng không có án lớn, hôm nay Tiểu Đào với tôi rủ nhau đi dạo phố, xem phim rồi vào trung tâm thương mại lượn cả buổi chiều. Cả ngày mặc dù mệt nhưng lại thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.
Nghỉ ngơi một ngày ngắn ngủi, Tiểu Đào lại tiếp tục công việc, tôi thì vẫn bán hàng ở tiệm. Tôi cũng có công mang về một đơn đặt hàng của đội cảnh sát, bán được hơn mười thùng, Vương Đại Lý vui lắm, cứ đòi chia hoa hồng cho tôi, nhưng tôi từ chối.
Gần đây Đại Lý và Lạc Ưu Ưu thường ở cùng nhau, trò chuyện, ăn cơm, đi dạo, trong mắt người khác đã là một đôi tình nhân. Ấy vậy mà cả hai vẫn chưa công khai quan hệ chính thức, tôi quở trách hắn: "Sao ngươi vẫn còn chạy marathon chậm chạp vậy? Không tăng tốc độ tiến triển đi, khó khăn mới có một cô gái tốt mà mắt mù lại để ý đến ngươi, không chịu nắm lấy cơ hội, bị người khác hớt tay trên là ta cười vào mặt đấy."
Vương Đại Lý mắng trả: "Ngươi còn dám nói ta? Chẳng phải chính ngươi cũng vậy sao? Quấn quít với Tiểu Đào tỷ tỷ gần năm nay rồi, đã nắm tay chưa, hôn nhau chưa, đi nhà nghỉ chưa?"
Tôi đỏ mặt: "Hoàn cảnh của ta đặc biệt, ngươi không thể học theo được."
Vương Đại Lý khinh bỉ: "Ngươi đặc biệt chỗ nào, gần như ngày nào cũng gặp nhau mà vẫn cố tình không công khai quan hệ?"
Thôi, ta hết lời để nói, ngươi muốn làm thế nào thì làm!
Lạc Ưu Ưu mách lẻo với tôi, Vương Đại Lý hàng ngày vẫn nhắn tin với Băng Tâm, một khi đã thân quen với ai, Băng Tâm liền chẳng giấu diếm điều gì. Nhưng Vương Đại Lý hắn lại đa tình, nghĩ rằng Băng Tâm như vậy là có tình ý với mình, cho nên vẫn lưu luyến không quên.
Tôi mơ hồ cảm thấy, mối tình đầu này của Vương Đại Lý sẽ lâm vào bi kịch...
Chiều hôm đó, tôi với Lạc Ưu Ưu trông coi cửa hàng, Vương Đại Lý thì đi về công ty lấy hàng. Trông coi cửa tiệm thật buồn chán, tôi liền lấy sách ra đọc, đột nhiên Lạc Ưu Ưu gọi: "Tống Dương học trưởng, anh xem bài báo này này!"
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đã từng nghe oan hồn xe bus ở Nam Giang chưa?" Lạc Ưu Ưu hỏi.
"Chưa nghe, cô đọc cho ta xem nào!" Tôi hiếu kỳ nhấp nháy mắt.
Lạc Ưu Ưu đại khái đọc một chút, bào post là một tuần trước, có không ít người đã chứng kiến đoạn đường từ Hoa Đông đến Tử Kinh có một chiếc xe bus bí ẩn qua lại. Chiếc xe cũ kỹ rách rưới, là loại xe mà Nam Giang đã đào thải từ 10 năm trước. Mỗi khi nó xuất hiện, sẽ có một trận sương mù dày đặc, sương mù vô cùng kỳ quái, rất đậm, gió ngừng thổi, cây ngừng lay, từ từ lầm lũi đi trên đường nhìn vô cùng quỷ dị.
Chiếc xe di chuyển rất chậm, đi một quãng sẽ dừng, dừng một lát rồi lại đi. Có người phát hiện ra quy luật, những nơi nó dừng đều là trạm dừng xe bus từ 10 năm trước.
Trên xe có một tài xế mặt mũi âm u, mặc đồng phục của những năm về trước, đội mũ, không ai nhìn rõ biểu hiện. Mọi người đồn, anh ta cũng không phải là người sống, từng có người đã thấy mặt ở khoảng cách gần, mặt anh ta nát bấy, con người lòi ra ngoài, giòi bò nhung nhúc.
Chiếc xe này không ai dám lên, nghe nói chỉ cần bước lên sẽ đưa tới âm tào địa phủ. Từng có người gan dạ bám theo đuôi chiếc xe xem rốt cuộc nó đi đâu. Cuối cùng lại thấy nó đâm thẳng xuống một cái hồ ở ngoại ô.
Cư dân mạng nhiệt tình search baidu, phát hiện 10 năm trước có một vụ tai nạn xe nghiêm trọng ở Nam Giang. Một chiếc xe bus đi trên cầu, vì đánh lái tránh chiếc xe con đi ngược chiều mà lao thẳng xuống sông. Thời tiết lúc đó là mùa đông, nước vô cùng lạnh, xe bus lao xuống thì chìm tận xuống đáy, toàn bộ hành khách trên xe đều không qua khỏi.
Cư dân mạng tìm được bản tin năm xưa, kinh ngạc phát hiện, biển số xe của chiếc xe bus tai nạn chính là của chiếc xe oan hồn này.
Nghe xong, tôi nhún vai: "Lời nói vô căn cứ!"
Lạc Ưu Ưu bất phục, nói: "Nhưng có nhiều người chứng kiến tận mắt mà."
Tôi trả lời: "Trong đó có một số người nói láo để gây sự chú ý, một số khác thì chỉ thấy một chút bề ngoài, lại được lời đồn trên internet ảnh hưởng nên tự cho rằng mình chứng kiến, trí nhớ của con người là thứ khó tin nhất."
Tôi lấy một ví dụ, trên toàn cầu, hàng năm có không biết bao nhiêu vụ người ngoài hành tinh bắt cóc, nhưng từ trước khi phát hiện ra UFO lại không có vụ nào, điều này cho thấy phần lớn những vụ bị người ngoài hành tinh bắt cóc là giả.
Lạc Ưu Ưu la lên: "Vũ trụ rộng lớn như vậy, nhất định là có người ngoài hành tinh."
Tôi cười: "Người ngoài hành tinh có hay không ta không biết, dù sao thì ta cũng không tin chuyện chiếc xe bus này, ít nhất thì phải có ảnh chụp hoặc video làm bằng chứng mới được."
Lạc Ưu Ưu nói: "Ở trên này còn nói, có một người nghiên cứu linh dị uy tín cũng chứng thực chuyện này."
Tôi cười: "Lời xác nhận của một cá nhân thì có ích lợi gì?"
Đúng lúc này Vương Đại Lý trở về, hỏi: "Nói chuyện gì mà hăng say vậy?"
Lạc Ưu Ưu chỉ chỉ màn hình: "Em đọc được một post linh dị trên mạng, Tống Dương học trưởng lại không tin."
Vương Đại Lý giải thích: "Cái tên Dương tử này là như vậy đấy, cái gì hắn cũng hoài nghi, dù 100 người nói phía trước có bẫy hắn cũng không tin, phải tự bản thân rơi vào thì mới tin."
Tôi há hốc mồm: "Tinh thần cầu thị thực sự, sao qua miệng ngươi lại trở nên khó nghe như vậy?'
Lạc Ưu Ưu kể cho Đại Lý nghe chuyện oan hồn xe bus, cả hai thảo luận rất sôi nổi, Vương Đại Lý đột nhiên đề nghị: "Đường Tử Kinh cách đây có ba phố, hay là chúng ta lát nữa qua đó kiểm nghiệm xem?"
Lạc Ưu Ưu vỗ tay: "Được đó, được đó!"
Vương Đại Lý lại bổ sung một câu: "Dương tử, gọi cả Tôn Băng Tâm tới đi, cô ấy là hứng thú với loại chuyện này nhất!"
Lạc Ưu Ưu tức thì xụ mặt xuống, tôi thầm chửi sao Đại Lý ngươi lại ngu ngốc như vậy. Hắn còn vô liêm sỉ gọi điện cho Băng Tâm, nói tối nay có hoạt động, có muốn tham gia không. Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca có đi không?"
Tôi lườm hắn một cái ra hiệu không đồng ý, hắn lại nói: "Hắn có đi."
Băng Tâm lập tức đồng ý: "Được rồi, lát nữa tôi tới cửa hàng của các anh."
Lạc Ưu Ưu cau mày, tôi bị ép buộc kéo vào cũng chán nản không vui, chỉ có mỗi Vương Đại Lý là hào hứng như tên điên.
Một lát sau, Băng Tâm bắt xe tới, tay bắt mặt mừng, tôi hỏi: "Cha muội đồng ý cho muội ra ngoài buổi tối?"
Nàng cười nói: "Làm sao mà đồng ý được, ông ấy chưa về nhà, muội lén chạy ra ngoài. Đúng rồi, lúc nãy Vương Đại Lý nói oan hồn xe bus là chuyện gì xảy ra?"
Vương Đại Lý hấp tấp trả lời: "Ta cho muội xem bài post này, Lạc Ưu Ưu, em ra cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước ngọt đi."
Lần này thì tôi thật sự hết lời, Lạc Ưu Ưu mặt tối sầm, cứ như sắp khóc, tôi liền đứng dậy nói: "Để ta đi, để ta đi."
Băng Tâm lắc đầu: "Khỏi cần, uống nước lọc là được rồi."
Hai người ngồi ở quầy hào hứng nghiên cứu bài post, thường thì hầu hết phụ nữ rất hứng thú với mấy sự kiện linh dị, vừa nghe tối nay sẽ đi thám hiểm, Băng Tâm liền nhảy cẫng lên háo hức, so với vẻ mặt u ám của Lạc Ưu Ưu bên cạnh thật là tương phản.
Lòng tôi thầm mắng, Vương Đại Lý ngươi cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chắc chắn là lấy quần lót múc canh, công dã tràng.
Với tư cách là huynh đệ, tôi vẫn phải giúp hắn trong khả năng của mình, liền nhắn wechat cho Lạc Ưu Ưu: "Chờ lát nữa ta sẽ khuyên bảo Đại Lý một chút."
Lạc Ưu Ưu trả lời: "Khỏi cần, em không có hứng, tối nay mọi người đi vui vẻ đi."
Tôi nhắn: "Nể mặt ta đi mà."
Lạc Ưu Ưu trả lời: "Được, nể mặt học trưởng, nhưng ngay ngày mai em sẽ xin nghỉ ở đây."
Tôi chẳng biết nói gì thêm, nếu có thể có EQ của Tiểu Đào thì hay biết mấy, đành âm thầm ra quyết định, tối nay phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Vương Đại Lý.