Chương 388: Xác chết ven đường
Sau khi từ nhà tù đi ra, tôi cứ buồn buồn không vui, Tiểu Đào huých tôi, nói: "Vẫn đang suy nghĩ chuyện đó à?"
Tôi gật đầu: "Tổ chức muốn có năng lực của kẻ mô phỏng, cho thấy bọn chúng đang định giá họa người khác, tôi lo chúng sẽ hành động nhanh thôi. Tiểu Đào, bắt đầu từ bây giờ hai chúng ta bất kể đi đâu dù là mua một chai nước lọc cũng phải nhớ lấy hóa đơn bán lẻ, cố gắng không ở một mình, địch trong tối, ta ngoài sáng, ngộ nhỡ có việc gì không hay phát sinh chúng ta còn trình ra được chứng cứ ngoại phạm. Còn có một điểm quan trọng, giá họa cho cảnh sát, đơn giản chỉ có một chữ 'Súng', cô nhất định phải giữ gìn thật kỹ!"
Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ thắt lưng, cười: "Yên tâm, về mặt này tôi rất cẩn thận."
Tôi nhướn mày: "Nói khoác không biết ngượng mồm, cô vẫn hay mang súng về nhà đấy thôi? Bắt đầu từ bây giờ, hàng ngày tan việc đều phải gửi súng vào kho, khi cần sử dụng mới lấy ra."
"Rồi, rồi, biết rồi!" Tiểu Đào như một đứa trẻ vừa bị dạy dỗ gật đầu: "Chính anh cũng phải cẩn thận hơn!"
Tôi nói: "Tôi thì không sao, cô mới phải đặc biệt chú ý, mặc dù tôi quen với cảnh sát, nhưng cũng chỉ là dạng cáo mượn oai hùm, tôi bị giá họa thì còn có cô minh oan, chứ nếu cô bị làm sao, sẽ như rắn mất đầu, cô quan trọng hơn so với tôi!"
Hoàng Tiểu Đào cười cười, nắm chặt bàn tay tôi...
Hôm sau, 12h đêm Tiểu Đào lại gọi tới: "Tống Dương, có án mạng, anh muốn tới xem chút không?"
Tôi hỏi địa chỉ, sau đó liền tới, xuống lầu gọi xe. Hiện trường lần này ở cách lề đường vài mét, tới nơi tôi thấy ở đó chất đống mấy ống xi măng bỏ hoang, bên trong có một thi thể nữ trần truồng, cách đó bui cỏ khoảng 3,4 mét có một xác nam giới cởi trần mặc quần.
Tiểu Đào đi tới giải thích: "Chúng tôi cũng vừa mới nhận được báo có, người phát hiện thi thể là một người bán hàng rong đi ngang qua."
Tôi gật đầu, đeo găng tay vào đi tới bên thi thể nam kiểm tra. Người chết chừng 30 tuổi, vóc người hơi gầy, cao khoảng 1m75, toàn thân bầm dập, có chỗ gãy xương rất rõ, sơ qua là toàn thân đầy thương tích.
Tôi cau mày nói: "Đây là bị người ta lái xe tông chết!"
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Anh chưa cần động vào cũng biết?"
Tôi đưa tay chỉ một cái: "Cô xem, xương ống hai chân gãy gập, tạo thành khớp xương giả, độ cao này khớp với cản trước xe con. Trên người xước xát bầm dập nhiều chỗ, hiển nhiên là lăn lộn trên đất mà ra, cũng phù hợp với đặc điểm bị xe tông."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Thì ra là gây tai nạn bỏ trốn à?"
Tôi lắc đầu: "Đừng kết luận vội, tôi xem kỹ một chút đã."
Tôi ngồi xuống, phát hiện nạn nhân vì bị tông mạnh nên hai mắt đầy máu, một bên giác mạc còn rụng mất. Sống mũi bị gãy, lợi giãn ra, răng thiếu 5, 6 cái. Tôi sờ vào cánh tay và cổ nạn nhân phát hiện chưa có hiện tượng cứng vì vậy lấy lấy nhiệt kế ra đo.
Mặc dù thân nhiệt người chết đã giảm mạnh, nhưng vẫn còn khoảng 10°C, tôi phân tích: "Người này mới chết chưa lâu, chỉ khoảng 2 tiếng đổ lại."
Tôi lấy thính cốt mộc ra nghe nội tạng, trong khoang bụng ứ đầy máu, cơ hoành bị rách, cho nên máu bên trong chảy tuột xuống, tích hết trong khoang bụng.
Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết là phần đầu bị va chạm mạnh, nội tạng cũng gần như không còn nguyên vẹn, xương sườn gãy mười mấy cái, xương sống cũng gãy hai chỗ.
Phổi có gì đó bất thường, nhưng do nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng nên không biết là có phải hình thành trước khi bị tông xe hay không.
Lúc thính cốt biện âm, tôi chú ý thấy trên da nạn nhân có những hạt lấm tấm màu trắng li ti, nhặt lên vê vê một chút, ngửi ngửi nói: "Là muối mồ hôi!"
"Cái gì, mồ hôi?" Tiểu Đào sững người.
Tôi giải thích: "Lúc còn sống nạn nhân đổ một lượng mồ hơi quá lớn, mồ hôi ngoài da bay hơi ngưng kết muối thành hạt nhỏ, lượng mồ hôi này thật sự nhiều, có khi là cả người ướt đẫm như mới bước ra từ dưới nước vậy."
Tôi lục túi nạn nhân, bên trong chẳng có gì ngoài vài sợi tóc đen, tôi bỏ vào túi vật chứng giao cho Tiểu Đào.
Sau đó dùng một cái kéo cắt quần nạn nhân ra, mồ hôi trên quần lót vẫn chưa khô hết. Một chuyện khiến tôi chú ý, kỳ quái là xương ống chân bị gãy gập ra phía trước, tức là xe tông vào nạn nhân từ phía sau.
Tôi liếc nhìn lòng đường trống rỗng, Hoàng Tiểu Đào lập tức phản ứng: "Con đường này không có xe qua lại do gần đây mới xây đường mới, đường cũ này không ai đi, ủy ban đang lên phương án hủy nó đi."
Tôi nói: "Tình cờ giờ nạn nhân bị hại là 22h, trong 2 tiếng mà vứt xác có chút hơi gấp, tôi nghĩ hiện trường đầu tiên ở trên chính đường này, mà lại là phía sau đâm vào, theo tôi thì không phải là ngoài ý muốn!"
Tôi chỉ cơ thể nạn nhân nói: "Da bị trầy nghiêm trọng như thế cho thấy lúc đó không có áo bảo vệ, lúc đó chính là bộ dạng như bây giờ."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Cởi trần?"
Tôi nắn bắp chân nạn nhân, nói: "Đúng, hơn nữa còn đang chạy nhanh, chạy tới toàn thân nóng bừng. Thể lực tiêu hao gấp gáp khiến phổi bị tổn thương."
"Phổi bị thương?" Tiểu Đào chớp chớp mắt.
Tôi giải thích: "Nếu vận động quá sức trong thời gian ngắn, cơ co bóp của phổi sẽ bị tổn thương, chính là hụt hơi. Người bình thường khi hụt hơi sẽ lập tức dừng lại, ấy vậy nhưng nạn nhân vẫn cố duy trì, cho nên tổn thương khá nghiêm trọng."
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên nhìn thấy một thứ, la lên: "A, anh nhìn bàn chân nạn nhân kìa!"
Tôi nhìn qua một cái, dưới lòng bàn chân nạn nhân đều là máu với da rách nát, gần như cả một lớp da bị lột ra, nhìn rất sợ, suy đoán nói: "Người chết chân đất chạy như điên trên đường, từ thân hình anh ta chắc thường ngày ít vận động, việc làm này đã vượt quá giới hạn chịu đựng, tôi đoán là anh ta bị cái gì đuổi theo đằng sau...thôi đúng rồi, là chiếc xe!"
Hoàng Tiểu Đào tiếp lời: "Ý anh là có một chiếc xe đuổi theo phía sau nạn nhân, đến lúc không còn chạy nổi thì tông chết anh ta?"
"Gần như là vậy."
Tôi lấy một chai cồn ra, dùng tăm bông rửa bùn đất trên thân thể nạn nhân, vết thương liền hiện ra rõ ràng. Tiểu Đào đứng nhìn trong bóng tối căng hết cả mắt, hỏi: "Có cần soi đèn không?"
Tôi nói: "Không cần, tôi nhìn rất rõ..." nhưng liền ý thức được thì ra là nàng không nhìn được, bèn nói: "Bật đèn lên đi."
Hoàng Tiểu Đào bảo cảnh sát chiếu đèn pha, dưới ánh sáng mạnh, da dẻ nạn nhân tái nhợt, hai con mắt trợn trừng trừng như tỏ vẻ phẫn nộ, khiến người ta có cảm giác anh ta chết mà không nhắm được mắt.
Tôi chỉ vết thương trên ngực nói: "Những vết thương này không phải do kéo lê trên đường, nhất là chỗ này, có dấu giày rất rõ ràng, đây là loại giày đinh đá bóng."
Hoàng Tiểu Đào nheo mắt nhìn hồi lâu mới gật đầu.
Tôi nhìn kỹ một chút, phát hiện vết thương do bị đạp không chỉ một chỗ, mà phương hướng cũng khác nhau, liền suy luận: "Đánh nạn nhân không chỉ có một người. Hẳn là bốn người đi giày không giống nhau."
Hoàng Tiểu Đào cả kinh: "Là một nhóm tội phạm?"