Âm Phủ Thần Thám

Chương 392: Trại nuôi Ngao Tây Tạng

Chương 392: Trại nuôi Ngao Tây Tạng


Tìm được nấm kim châm trong ruột nạn nhân là một việc tương đối may mắn, có thể phán đoán chính xác được thời gian nạn nhân bị bắt cóc. Tôi lấy tay đo khoảng cách từ đoạn ruột lên tới dạ dày, nói: "Thức ăn đi hết đoạn khoảng cách này mất chừng hai ngày, cho nên nạn nhân bị bắt cóc hai ngày trước, vỏ viên nén con nhộng kia có thể xác định chính xác hơn."
Băng Tâm gật đầu: "Đợi lát muội đi xét nghiệm."
Tôi phất tay: "Được, nhét dạ dày vào lại đi, chúng ta xem xét thi thể nữ."
Lúc tôi vén tấm vải trắng lên, bộ dạng của nữ nạn nhân không thê thảm như trước, chắc là do dáng nằm trên giường không như lúc ở hiện trường. Mặc dù vậy, Băng Tâm vẫn nhíu chặt lông mày: "Cô ấy bị hãm hiếp ư?"
Tôi gật đầu, Băng Tâm mắng: "Muội ghét nhất loại cặn bã này, giao hợp vốn là một việc thiêng liêng, lại bị bọn chúng làm thành như vậy!"
Tôi lấy xong dấu tay, sau đó bảo Băng Tâm bắt đầu. Trong dạ dày nạn nhân nữ gần như trống không, tôi suy đoán rằng hung thủ cố ý làm cho cô mất hết sức phản kháng, nên đã bỏ đói cô một thời gian. Điều này tôi cũng không nói ra tránh hai nàng càng thêm phẫn nộ. Tôi nói: "Phẫu thuật ruột tiếp."
Tôn Băng Tâm mở đến phần tá tràng, tôi hô: "Dừng lại!"
Tiếp đến, tôi dùng nhíp gẩy gẩy, ở đây có một số hạt cơm chưa tiêu hóa hoàn toàn, gắp một vài hạt nguyên vẹn lên phân tích: "Hạt dài nhỏ, khoảng 7mm, hẳn là gạo thơm Thái Lan."
Tiểu Đào xen vào: "Gạo này đắt lắm, nhà em cũng không ăn."
Băng Tâm nói: "Thường ngày nhà muội cũng chỉ ăn gạo Đông Bắc."
Tôi cười lạnh: "Cho người bị bắt cóc ăn gạo thơm Thái Lan, thì hoặc là hung thủ bán gạo này, hoặc là hắn rất giàu có."
Băng Tâm lại gẩy gẩy phần tá tràng, cầm lên một thứ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Đây hẳn là mẩu thịt, từ kết cấu thì nó không giống thịt động vật trên cạn, Tiểu Đào nheo mắt nói: "Ốc? Không đúng, ốc không to như vậy."
Tôn Băng Tâm xen vào: "Có một loại ốc sên rất lớn."
Tiểu Đào cẩn thận suy nghĩ: "Màu sắc khá đặc biệt, chờ đã, đây là ốc sên, ốc sên Pháp!" Nói xong nàng ảo não: "Sau này em cũng không ăn nó nữa."
"Ốc sên Pháp?" Tôi giật mình: "Xem ra hung thủ rất có gia thế!"
Băng Tâm khinh bỉ: "Loại nhà giàu bất nhân biến thái. Tống Dương ca ca, có cần phẫu thuật tiếp không?"
Tôi lắc đầu: "Manh mối đã đủ rồi, thôi đi."
Tôi lấy huân hương trên giá xuống đốt một bó, đảo xung quanh để trục đi mùi hôi thối, sau đó bỏ giấy tiền vào chậu sắt, đốt cho hai nạn nhân, chắp tay hành lễ, nhỏ giọng nói: "Hai người yên tâm lên đường đi, tôi thề trên danh dự của đề hình quan Tống Từ, nhất định sẽ vì hai người minh oan trừ bạo!"
Băng Tâm và Tiểu Đào cũng đứng cạnh hai bên, chắp tay hành lễ, mắt lim dim. Cả hai đều theo chủ nghĩa vô thần, làm như vậy có lẽ chỉ là để tìm chút an ủi trong lòng.
Tôn Băng Tâm đi làm xét nghiệm, Tiểu Đào thì đi thu thập ít manh mối, trước mắt manh mối không nhiều, cảnh sát đi thăm dò xung quanh hiện trường cũng không tìm được nhân chứng, camera giám sát trên đường thật sự không quay được xe hung thủ, tôi hỏi: "Từ chủng loại xe có suy ra được vết bánh xe không?"
Tiểu Đào đáp: "Có thể, đợi lát nữa em bảo chuyên gia giám định xe cộ."
Tôi lẩm bẩm: "Chẳng phải chúng ta tìm được không ít dấu bánh xe ở hiện trường sao? Xe hung thủ camera không ghi lại được, vậy thì loại bỏ toàn bộ những xe mà camera ghi lại, còn lại hai vết bánh xe dĩ nhiên là của hung thủ."
Hoàng Tiểu Đào cười ha hả: "Anh thật lắm mưu mẹo, em đi làm ngay đây."
Tôi chờ ở đây cũng chẳng biết làm gì, liền hỏi: "Đã xét nghiệm lông chó tối qua chưa?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Mấy cọng lông không có DNA, em đang định đi hỏi chuyên gia động vật về loài chó."
Tôi nói: "Để anh làm việc này cho."
Tôi lấy túi vật chứng, chẳng đi tìm chuyên gia nào hết, mà tới chợ thú cảnh gần đó, hỏi thăm lần lượt các gian hàng bán chó. Phần lớn người bán đều không phân biệt được loại lông này, chỉ có một ông già cầm kính lúp soi nửa ngày, nói: "Cậu xem màu sắc lông này, mặt trước tối, mặt sau sáng, chó này tương đối ít thấy, tên thường gọi là thiết mã vàng, cũng chính là loài ngao tây tạng."
Tôi rất kinh ngạc, nhưng điều này cũng không quá xa so với trong lòng tôi nghĩ, hung thủ là người giàu có, nuôi loại chó này không có gì là lạ.
Tôi hỏi: "Ở Nam Giang có trại nuôi có Ngao Tây Tạng không?"
Ông già lắc đầu, một nam trung niên bên cạnh nói: "Cha, chẳng phải năm ngoái có người lập một cái sao? Kết quả là chó này đắt quá, chẳng ai nuôi nên phải đóng cửa."
Tôi chợt vui mừng: "Anh cho hỏi, trại đó ở đâu?"
Nam trung niên nói địa chỉ cho tôi, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cậu cũng muốn nuôi loại chó này?"
Tôi không muốn lộ thân phận, liền đáp lấy lệ: "Tôi hỏi hộ một người bạn, cảm ơn!"
Rời khỏi chợ thú cảnh, tôi lập tức gọi điện cho Tiểu Đào, nói đã tìm ra được địa chỉ trại chó, nàng ngạc nhiên: "Tốc độ của anh thật nhanh, anh đi hỏi chuyên gia nào vậy?"
Tôi cười nói: "Cao thủ trong dân gian, anh hỏi người bán chó."
"Lợi hại, lợi hại! Em tới liền đây."
Tiểu Đào lái xe tới, chúng tôi đi ra vùng ngoại ô, trại chó kia chính là một khoảng sân rộng vắng vẻ, cổng khóa chặt, ổ khóa đã rỉ sét, có vẻ rất lâu không có người ghé qua.
Tôi nhìn thấy trên bức tường bên cạnh có những vết xước, vài mảng rêu trên bờ tường cũng bị lau sạch, nói: "Có người trèo từ đây vào trong."
Tiểu Đào hỏi: "Chúng ta đi cổng chính hay cũng trèo tường vào?"
Tôi nói: "Khóa rỉ sét rồi, anh không mở được, nếu cứ cố sẽ làm hỏng, khiến người khác nghi ngờ. Trèo vào đi!"
Tôi đẩy Tiểu Đào lên, nàng ở trên kéo tôi, cả hai nhảy vào trong. Sân bên trong rất rộng, bên cạnh là dãy chuồng xi măng dùng để nhốt chó, trong một cái chuồng tôi thấy có cọng lông giống vật chứng như đúc, miệng nói: "Tìm đúng nơi rồi..."
Nơi nạn nhân bị giam giữ chắc là ở đây, trước đó tôi còn phân vân tại sao trong túi nạn nhân lại có lông chó, câu trả lời có tính thuyết phục nhất là do chính nạn nhân cố ý bỏ vào. Lúc đó anh ta bị nhốt ở đây, biết mình lành ít dữ nhiều cho nên đã bỏ vào túi một ít thứ có ở hiện trường để người khác có thể tìm ra.
Cũng may là chúng tôi đã không phụ sự kỳ vọng của anh ấy.
Phía tây của sân là một căn nhà hai tầng nhỏ, dưới tầng trệt không có gì, trên tường là vài cái xích sắt, trong phòng đầy mùi hôi của chó, chỗ này chắc là dùng để huấn luyện.
Chúng tôi lên tầng 2, có một dãy phòng, hình như là để cho nhân viên nghỉ ngơi. Tôi đẩy cửa gian phòng thứ nhất, bên trong có một cái giường lớn.
Tôi thổi tro rong biển lên cửa, lắc đầu: "Hung thủ rất cẩn thận, không để lại vân tay."
Tôi ngồi xổm quan sát cái đệm một lát, trên đó vẫn còn lưu lại ít dịch nhờn, la lên: "Bọn chúng cũng cưỡng hiếp nạn nhân ở đây."
Trên lớp bụi dưới đất có dấu chân ghế và dấu giày, có thể suy đoán vị trí của bọn chúng lúc đó, một kẻ hãm hiếp nạn nhân, ba kẻ còn lại vừa đứng vừa ngồi thưởng thức 'phim'.
Hoàng Tiểu Đào cau chặt lông mày, mắng một câu cặn bã, định gọi cảnh sát tới thu thập chứng cứ. Vừa mới cầm điện thoại lên, mắt nàng lại nhìn chằm chằm ra cửa sổ: "Tống Dương, anh nhìn bên kia kìa!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất