Chương 412: Hoàng Tiểu Đào bị bắt
Sau khi Tiểu Đào bị tạm giam, tôi và Vương Học Binh cũng phải về cục lấy lời khai. Điều tra viên lấy khẩu cung khá quen với tôi, cười khổ: "Tống ca, chẳng ai ngờ lại có chuyện này xảy ra, đắc tội rồi."
Tôi thở dài: "Không sao, cứ theo trức trách mà làm việc, tôi sẽ hết sức phối hợp."
Tôi khai rõ tình huống lúc ấy, cảnh sát hỏi: "Lúc anh chạy tới, ngoài người chết, Vương Học Binh và Hoàng Tiểu Đào, không nhìn thấy ai khác?"
Tôi gật đầu: "Tôi không nhìn thấy."
Tôi cố nhấn mạnh hai chữ nhìn thấy, đây là một vụ giá họa được thiết kế tịn xảo, hiện trường nhất định là có người thứ 5.
Điều tra viên hỏi tiếp: "Súng của Hoàng Tiểu Đào lúc đó ở trạng thái vừa khai nòng?"
Tôi lại bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng!"
"Thật tốt, cám ơn anh đã hợp tác." Điều tra viên đóng cuốn sổ ghi chép lại.
Tôi vội hỏi: "Vụ án này..."
"Vụ này bây giờ do Hình đội trưởng tiếp quản, hơn nữa Tôn cục trưởng còn đặc biệt dặn dò không cho anh tham gia!" Điều tra viên nói.
Tôi cảm thấy mất hết ý chí, bày tỏ nguyện vọng được gặp Tiểu Đào, điều tra viên từ chối, bởi tôi là nhân chứng quan trọng, cộng thêm mối quan hệ thân thiết giữa tôi với nàng, trong thời gian nhạy cảm này tuyệt đối không được gặp.
Không chỉ có tôi, Băng Tâm và Vương Nguyên Thạch cũng không được gặp Tiểu Đào.
Tôi định đi tìm Tôn Lão Hổ, tới cửa phòng làm việc thì có người gọi lại, quay đầu nhìn thì là Hình đội trưởng, ông ta nói: "Tống Dương, hiện giờ cục trưởng không có trong phòng."
"Ông ấy đi đâu, tới hiện trường ư?"
Hình đội trưởng nhíu mày: "Xin lỗi, cái này bất tiện tiết lộ, vụ án xảy ra trong hệ thống công an, vụ xét xử bốn phú nhị đại chính là xử trên đầu sóng ngọn gió, cậu không thấy lời khen trên weibo sao? Càng như vậy chúng ta càng phải công bằng và cởi mở, cho nên lần này xin cậu hãy lánh mặt một chút đi."
"Tôi hiểu rồi."
Hình đội trưởng vỗ vỗ vai tôi: "Cậu yên tâm, tối nhất định sẽ điều tra được manh mối."
Cáo từ Hình đội trưởng, tôi gọi điện cho Tôn Lão Hổ thì thấy tắt máy, chạy tới phòng thí nghiệm tìm Băng Tâm thì một pháp y nói nàng vừa mới nghỉ, gọi điện cũng không được.
Xem ra là Tôn Lão Hổ đã sắp xếp để loại tôi khỏi vụ án, mặc dù có thể thông cảm với dụng ý của họ, nhưng bản thân không làm được gì khiến tôi như đưa đám.
Ra khỏi thị cục, bên ngoài có một nhóm phóng viên, trông thấy có người đi ra liền vây lại hỏi này hỏi kia, tôi nói: "Xin lỗi, tôi không phải là cảnh sát, chỉ tới đây có công chuyện." Rất may là phóng viên không biết, nên mới buông tha cho tôi.
Trở về cửa hàng, Lạc Ưu Ưu đang lướt weibo, do hôm nay là ngày xét xử bốn phú nhị đại, gần như tất cả mọi người đều chú ý theo dõi chiều hướng vụ án, cô bé hỏi tôi: "Tống Dương học trưởng, trên weibo nói bốn tên phú nhị đại được phán vô tội, thả ra. Có cản sát nhất thời kích động bắn chết một tên trong số đó, là thật à?"
Tôi không biết trả lời như thế nào, liền xua tay: "Đều là tin đồn nhảm, không có chuyện đó đâu."
Cả ngày đầu óc tôi chẳng thể tập trung, cứ ngồi ngẩn ngơ trong cửa hàng, tối cũng không ngủ được, cứ nghĩ tới giờ này Tiểu Đào đang phải mang còng tay ngồi trong phòng giam lạnh ngắt là không tài nào chợp mắt.
Cứ thao thức tới tận 4h sáng, tôi quyết định mặc kệ tất cả, tự mình đơn độc điều tra, liền mặc quần áo đi tới hiện trường.
Chạy tới cửa tòa án, trời mới tờ mờ sáng, trên đường không một bóng người, nơi bị ném bom xăng hôm qua vẫn còn lưu lại một mảng cháy đen. Tôi đứng đó nhớ lại tình cảnh hôm qua, đối diện tòa án là một trục đường chính, nếu như nói đây là một vụ giá họa có tính toán từ trước, hung thủ phải làm sao để thao túng Tần Ngạo Nam và Vương Học Binh chạy tới địa điểm gây án?
Tôi đi đi lại lại trên đường, vẫn không nghĩ thông được vấn đề này.
Đi tới hiện trường vụ án, con hẻm đã bị chăng dây cảnh giới, nhưng giờ này vẫn chữa có ai, tôi bọc giày cẩn thận, đeo găng tay rồi chui vào.
Nơi Tần Ngạo Nam bị bắn chết là cuối hẻm, tôi đứng đó nhìn về bốn phía, trên lầu 2 có một cửa sổ lồi ra. Đây hẳn là bếp của một hộ dân sinh, cửa sổ đã bị vỡ, dán lại bằng lớp giấy ny lon, khói dầu bám đầy.
Lúc đó vị trí của Tiểu Đào gần như là chính dưới cửa sổ, nếu phải giá họa, cửa sổ lồi ra này là nơi mai phục tốt nhất. Lúc đó tôi chắc chắn chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, cho nên hẳn là hung thủ đã dùng nòng giảm thanh.
Nhưng có một điều tôi không nghĩ ra, đó chính là rãnh nòng súng, mỗi cây súng có một rãnh nòng khác nhau, tương tự như vân tay, đạn từ súng nào bắn ra hoàn toàn có thể kiểm tra được.
Bây giờ tôi không được xem biên bản giám định của cảnh sát, nhưng theo tôi nghĩ, thuần cẩu sư cao minh như thế, nhất định sẽ không bỏ qua chi tiết này, chắc chắn hắn phải có thủ đoạn nào đó đánh tráo.
Hiện trường không có quá nhiều manh mối, tôi định lên lầu 2 xem xét, nếu như đó là điểm mai phục của hung thủ, nhất định là nó sẽ trống.
Tôi đi vòng qua khu nhà bên cạnh, tới trước mặt khu dân cư, hết sức nhẹ nhàng cạy mở khóa cửa, lẻn vào. Điều làm tôi thất kinh là căn nhà này lại có người ở, trong phòng phát ra tiếng hai người ngáy, trên bàn có hộp đồ ăn cùng với trái cây.
Hành vi này của tôi đã cấu thành tội tự tiện xâm nhập gia cư bất hợp pháp, liền lôi một cái khăn tay ra che mặt, rón rén đóng cửa lại.
Cảm giác làm trộm quả nhiên rất bất an đề phòng, mỗi bước chân tôi cũng không dám thở mạnh, trong đầu thầm quyết định, nếu chủ nhà thức giấc, sẽ dùng minh vương chi đồng dọa họ, sau đó chạy trốn.
Tôi vô cùng chậm rãi đi xuyên qua phòng khách, lúc ngang qua phòng ngủ, thấy một đôi nam nữ nằm ôm nhau trên giường, tường còn treo ảnh cưới.
Trong phòng rất tối nhưng không ảnh hưởng tới sức nhìn của tôi, trong phòng quả thật giống như một môi trường sống lâu dài của cặp vợ chồng. Sau đó tôi tiến vào bếp, cũng chính là nới có thể nhìn xuống hiện trường vụ án, nhìn tấm nylon che cửa sổ, ngửi ngửi cũng không có mùi thuốc súng.
Kiểm trả một lượt trong bếp, không có nơi nào đặc biệt gây chú ý, dầu mỡ bám cả mảng lớn trên tấm nylon, nếu như xé ra dán lại ắt sẽ biết.
Vì vậy liền lặng lẽ ra khỏi phòng, khép cửa lại, định lên lầu 3 xem xét một chút. Ban công lầu 3 cũng là một nơi có thể mai phục, mặc dù hiệu quả không được như căn bếp.
Vừa cạy cửa phòng trên lầu 3 thì đột nhiên có tiếng nói của người già: "Huệ Trân, về rồi à?"
Tôi giữ im tư thế không dám động đậy, tim đập thình thịch. Trong phòng là một loạt đồ gia dụng Hồng Mộc kiểu xưa, có vẻ là một người già neo đơn, tiếng nói vừa rồi khá hàm hồ, tôi cũng không biết là người tỉnh hay nói mớ.
Do dự một hồi, tôi vẫn quyết định đi vào. Ra ban công kiểm tra một lượt cũng không có gì đặc biệt, trong phòng ngủ phát ra tiếng ngủ say, nghiến răng của ông lão.
Nhưng vừa quay trở vào, đột nhiên một bóng người đen sì xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một vật. Tách một tiếng, ánh sáng flash lóe lên, thì ra là một cái điện thoại di động, hắn chụp lại cảnh tôi tự ý xông vào nhà dân.
Nhược điểm lớn nhất của động u chi đồng là sợ ánh sáng chói, hai mắt tôi hoàn toàn mờ tịt, lơ mơ nhìn thấy người kia mặc một bộ áo choàng dài, hai tay đút vào túi, không nói tiếng nào quay đi.
Tôi vội vàng đuổi theo, ra đến cửa khu nhà quan sát xung quanh, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Xin chào Tống Dương, ta là Thuần cẩu sư!"