Chương 438: Giấu xác trong cây
Tống Khiết và Diêm bà bà chào hỏi qua loa, sau đó bà lão chậm rãi đi qua sườn núi, Tống Khiết kéo tay tôi, nói: "Chúng ta đi chậm một chút, đừng đi song song với bà ta."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
"Anh cứ nghe em đi." Tống Khiết không giải thích. Diêm bà bà đi quá chậm, để không đi vượt mặt bà ta, Tống Khiết dẫn chúng tôi vòng qua bên cạnh.
Chúng tôi lên một đỉnh núi, từ đây có thể quan sát toàn bộ sơn thôn, kiến trúc cổ san sát gối đầu kên nhau trông rất đẹp mắt, chính giữa thôn có một cây đa lớn, là cây che khuất bầu trời, cành cây có buộc những sợi vải đầy màu sắc. Tống Khiết chỉ cái cây, nói: "Mẹ em nói, vụ án anh phải điều tra nằm trong thân cây."
"Vụ án trong thân cây?" Tôi kinh ngạc.
"Nguyên văn mẹ em nói như vậy, em cũng không hiểu rõ, có điều cây này là thần thụ trong thôn, lúc điều tra anh tốt nhất đừng để ai nhìn thấy, đặc biệt là bà cốt ban nãy." Tống Khiết dặn dò.
Chờ Diêm Bà Bà đi vào một ngôi nhà, chúng tôi mới chạy xuống thôn. Buổi sáng sương mù rất lớn, không sợ có người nhìn thấy, tôi đi một vòng quanh gốc cây, Tống Khiết thì ngồi trên cái cối xay lớn bên cạnh, ăn trái cây rừng hái được.
Tôi nhờ Tống Tinh Thần dùng vỏ đao gõ gõ vào thân cây, mình thì áp tai vào lắng nghe, xoay mấy góc độ, tôi phát hiện bên trong thân cây có dị vật. Tốc độ vọng của âm thanh không đồng nhất với nhau, dị vật kia hình dáng giống như là...một cái xác!
Tôi la lên: "Trong thân cây có một thi thể!"
Tống Khiết kinh ngạc nói: "Lợi hại như vậy? Dùng tai cũng nghe được, anh là cá heo à?"
Tôi nói: "Thính cốt biện âm là kỹ năng cơ bản của Văn Tống."
Tống Khiết suýt xoa nói: "Quá hay! Nếu em mà có kỹ năng này thì tốt biết mấy, lúc thi sẽ có thể quay cóp, he he."
Tôi cười khổ một tiếng, trước giờ tôi chưa từng làm chuyện này.
Điều khó khăn bây giờ là làm sao để lấy cái xác ra? Cây đa là một loại cây có sức sống cực kỳ mãnh liệt, dù chỉ một cành cây gãy rơi cắm xuống đất, cũng sẽ dần lớn thành một thân cây. Ở khu vực Đông Nam Á, có rất nhiều ngôi miếu bị cây đa bao phủ hoàn toàn.
Ngắm nghía thân cây nửa ngày, tôi cau mày nói: "Ta cần một vật sắc bén!"
Tống Tinh Thần hỏi: "Đao của ta được không?"
"Đao của ngươi có chịu được lửa nung không?" Tôi hỏi.
"Được chứ." Tống Tinh Thần gật đầu. Nhưng trên người chúng tôi không có bật lửa, đành về một chuyến đã. Đúng lúc này trong thôn vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy một tốp người đi ra, ai cũng quấn thắt lưng trắng, có tiếng khóc của phụ nữ, Diêm bà bà đi đầu, vừa đi vừa rải giấy tiền, miệng đọc lẩm bẩm: "Hồn đã về! Trở về nơi cũ, thiên hạ muôn nơi, lắm kẻ trộm cướp!" Hình như là một đoạn trong 'Sở từ - chiêu hồn.'
Tôi nhỏ giọng hỏi Tống Khiết: "Đây là đám tang trong thôn à?"
"Không phải." Tống Khiết tinh nghịch nói: "Đây gọi là lấy cốt táng (tương tự như bốc mộ), chắc anh ở thành phố chưa nghe thấy bao giờ, đi, qua xem náo nhiệt chút."
Chúng tôi đi theo đoàn người tới bãi tha ma lớn bên ngoài thôn, chỉ thấy có hai thanh niên trẻ khỏe bước ra, đào một ngôi mộ lên. Diêm bà bà quỳ xuống, vừa đọc bài kinh An Hồn, vừa lấy bộ xương ra, đặt lên một tấm chiếu, dùng rượu trắng rửa sạch, sau đó bỏ vào một cái chum.
Thì ra phong tục ở đây, người chết chôn được ba năm sẽ đào lên, lấy xương chôn sang một ngôi mộ mới, lúc đó mới được coi là nhập thổ vi an.
Nghi thức vẫn chưa xong, Diêm bà bà ôm cái bình tới một ngôi mộ khác, lấy bộ xương thứ hai ra. Thả hai bộ hài cốt vào trong cái bình, sau đó giết một con gà trống, lấy máu tưới lên bình, dùng vải đỏ bịt miệng bình, rồi trịnh trọng giao cho người nhà.
Tống Khiết nói nhỏ với tôi, đây là lấy cốt táng kết hợp với phối minh hôn, người chết là một đôi nam nữ trẻ, lúc sống không phải là người yêu của nhau, quan niệm của người ở đây, người chết mà chưa lập gia đình có thể cùng chôn chung, cho nên hai nhà mới thương lượng tổ chức cuộc minh hôn này để cho linh hồn đôi trai gái có bạn dưới hoàng tuyền.
Tống Khiết lim dim nói: "Làm thế này, nếu họ đầu thai chắc sẽ trở thành anh em một nhà, anh có nghĩ thế không Tống Dương?"
Tôi gật đầu: "Có lẽ vậy."
Tống Khiết đỏ mặt: "Anh đừng hiểu lầm nha, em chỉ là tùy tiện đặt giả thuyết thôi."
Không hiểu sao con bé lại có phản ứng như vậy, tôi đâu hiểu lầm thành cái gì?
Tôi hỏi Tống Khiết, trưởng thôn có trong đoàn người này không? Tống Khiết chỉ chỉ một ông già. Đợi nghi lễ kết thúc, tôi đi qua nói: "Xin chào trưởng thôn, tôi là họ hàng của Tống gia, có chuyện muốn hỏi thăm ngài."
Trưởng thôn ngạc nhiên nói: "Cậu là họ hàng nhà ai?"
Tôi quên mất Tống gia ở đây không chỉ có một nhà, Tống Khiết kéo cánh tay tôi, nói: "Tống bá, anh ấy là anh họ con từ thành phố tới, ở bên ngoài là một nhà trinh thám đại danh vang dội, quen biết rất nhiều cảnh sát và quan lớn!"
Trưởng thôn lập tức tỏ ra kính nể: "À, ta có nghe Hạc Đình nói về cậu, cậu chính là cháu của Tống Triệu Lân?"
Tôi đáp: "Phải!"
Trưởng thôn cười nói: "Thực ra chúng ta đều là người cùng gia tộc, họ Tống trong thôn này cũng vậy, có chuyện gì cứ nói."
Tôi liền hỏi: "Mười năm đổ lại đây, trong thôn có ai mất tích không?"
Trưởng thôn cau mày: "Mười năm? Phạm vi này quá rộng, ta không nhớ rõ được."
"Ở nhà ngài có hộ tịch toàn thôn không?" Tôi hỏi tiếp.
"Có, cậu có thể tới tra." Trưởng thôn rất hợp tác.
"Vậy tối nay tôi tới thăm ngài." Tôi hành lễ cười nói.
Tống Khiết đứng bên cạnh chép miệng: "Buổi tối người ta ngủ hết rồi, ở đây là nông thôn, không giống ở thành phố các anh đâu, hay là để sáng mai đi. Tống bá, sáng mai bọn con tới tìm bá nha!"
Trưởng thôn nói: "Tốt thôi, mọi người có thể tới vào buổi trưa, ta bảo người làm bữa cơm tiếp đãi."
Tôi thầm nghĩ, sinh hoạt ở nông thôn cũng thật quá chậm rãi, chỉ chuyện này mà cũng kéo được hẳn một ngày, nhưng nhập gia thì tùy tục, tôi chẳng có cách nào khác.
Tống Khiết kéo tay áo tôi nói: "Anh Tống Dương, giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi pháo đài chơi đi."
Tôi tò mò: "Pháo đài gì?"
Tống Khiết lại đỏ mặt: "Là pháo đài khi xưa để chống thổ phỉ đó, lúc trước em với anh Tống Tinh Thần thường tới đó chơi, trên đó vẫn còn một khẩu pháo đấy."
Chúng tôi đi đường nhỏ trên núi tới pháo đài, thực ra chỉ là một cái lầu nhỏ bằng gạch đất, không có gì ngạc nhiên. Đằng trước là một con sông nhỏ, nước rất trong, có thể nhìn thấy cá bơi lội.
Tôi với Tống Tinh Thần đứng bên bờ sông, thở dài nói: "Ở đây không khí thật trong lành, đúng là thiên nhiên ưu đãi."
Đột nhiên Tống Tinh Thần quay người, thì ra Tống Khiết đang định đánh lén hắn từ phía sau, muốn đạp hắn bay xuống sông. Tống Tinh Thần mắng: "Lớn tướng rồi còn nghịch ngợm!"
Tống Khiết lè lưỡi, đột nhiên giơ tay đẩy Tống Tinh Thần một cái, Tống Tinh Thần lảo đảo mấy bước, nhẩy lộn một cái sát bờ sông. Tống Khiết ném ra mấy viên sỏi nhỏ, la lên: "Cẩn thận ám khí!"
Sỏi ném xuống nước bắn tung lên, Tông Tinh Thần cầm đao hua mấy cái, nước bật hết ra, một giọt cũng không dính vào quần áo.
Cả hai cứ đùa nghịch ầm ĩ như vậy bên bờ sông, tôi phải đứng xa một chút, sợ bị dính chưởng. Tôi cũng không ngờ Tống Tinh Thần còn có một mặt khác như vậy, hắn và Tống Khiết có lẽ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, giống như thanh mai trúc mã.