Chương 460: Đường đao phá địch
Tống Tinh Thần sút một cú trời giáng đánh ngất tên kia, nói với tôi: "Chạy mau!"
Chúng tôi vội vàng rời đi, tới một chỗ, đột nhiên Tống Tinh Thần đẩy tôi vào con hẻm nhỏ, vị trí tôi vừa đứng thì một mảng tường gạch đổ sập, tôi sợ đến hồn phi phách tán.
Tôi hít một hơi khí lạnh: "Xem ra giải thưởng đã thăng cấp, đám tội phạm không quan tâm sống chết của ta nữa."
Tống Tinh Thần nói: "Về nhà nghỉ trước đã, ngoài đường quá nguy hiểm."
Chúng tôi quay về nhà nghỉ, Lang Vương giơ súng lên, Tinh Thần cũng theo bản năng lăm lăm thanh đao. Một giây sau, Lang Vương bỏ súng xuống, thở phào nói: "Hai ngươi chạy đi đâu vậy, không biết là rất nguy hiểm sao, còn dám đi lung tung?"
Tống Tinh Thần lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, nói!"
Lang Vương nhún vai: "Ngươi đa nghi quá, ta có thể có mục đích gì chứ, mượn các ngươi dẫn Bá Hổ ra, giết hắn để báo thù!"
Nếu Tống Tinh Thần đã nói toẹt ra, tôi cũng chẳng kiêng dè: "Hồi sáng ngươi gửi tin nhắn ta đã nhìn thấy."
Lang Vương giật mình, cuối cùng phất tay một cái: "Vào trong nói đi."
Chúng tôi vào phòng, Lang Vương ngồi ở mép giường nói: "Thực ra có chuyện ta giấu các ngươi, sáu giờ sáng nay, thiên kim lệnh đã thay đổi, không phải là tiền thưởng, mà là thêm 4 chữ : Bất Kể Sinh Tử!"
Tôi cả giận: "Sao ngươi không nói sớm? Vừa rồi ta suýt chút nữa đã bị giết."
Lang Vương than phiền: "Chẳng phải là ta đã dặn các ngươi đừng đi lung tung rồi sao?"
Tôi nói: "Đừng đánh trống lảng, nói tiếp về động cơ ngươi giúp ta."
"Giống như ngươi nghĩ, là vì tiền, nhưng đồng thời cũng vì giữ ngươi sống sót." Lang Vương giải thích.
Thì ra Lang Vương thông qua mạng lưới của mình, biết được cuộc đánh cược. Hắn dùng tất cả số tiền mình có đặt cược vào cửa ăn nhiều nhất, đó là tôi có thể sống sót rời khỏi Phúc Kiến. Với sự am hiểu về khu vực này của hắn, đám tội phạm đông đúc chỉ là một đám ô hợp, duy nhất Bá Hổ là có sức uy hiếp, trong giang hồ chỉ có hắn và Bá Hổ là ngang tài ngang sức, chỉ hắn mới bảo kê tôi được. Chuyện này với hắn không khó lắm, hơn nữa giết người vô tội đi ngược lại với nguyên tắc của hắn.
Tôi hỏi: "Làm sao ta có thể tin được ngươi?"
Lang Vương cười nói: "Bởi tỉ lệ ăn khi đặt cược ngươi sống sót là lớn nhất, 1 ăn 30. Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, ngươi sống sót mới có ý nghĩa đối với ta. Hơn nữa tính cách ta như thế nào, vị huynh đệ cầm đao này là rõ nhất."
Tôi nhìn Tống Tinh Thần, hắn lãnh đạm nói, lúc bắt con tin ở quán cơm, cái tai bị cắt là giả, con tin không bị thương. Tôi cũng quan sát biểu hiện nét mặt Lang Vương khi nói chuyện, hắn không nói láo, có điều cái động cơ này đánh chết tôi cũng không tưởng tượng nổi.
Xem ra mục đích hôm qua sở dĩ không muốn tôi chết là để hâm nóng cuộc đánh bạc này. Dẫn dụ những tên sát thủ tới tụ tập, biến tôi thành con cá nằm trên thớt. Rồi bất chợt Hoàng Tuyền hủy bỏ điều kiện tôi phải còn sống, khiến đám tội phạm sẽ càng điên cuồng hơn.
Tôi hỏi: "Từ đâu mà ngươi biết chuyện cá cược?"
Lang Vương đáp: "Bởi vì cuộc đánh bạc này không phải mới tổ chức lần đầu. Mấy năm trước con tàu Viễn Dương xảy ra hàng loạt án mạng, mấy chục thủy thủ cuối cùng chỉ còn vài ba người sống sót, thực ra đó chính là một cuộc đánh bạc. Lúc đó có cả vạn người đặt cược trên tính mạng của những thủy thủ ấy, có điều cảnh sát không biết, nên chỉ coi đó là một vụ tàn sát lẫn nhau."
Tôi hỏi: "Ai có khả năng tổ chức cuộc đánh bạc này?"
Lang Vương nhún vai: "Nghe nói là một tổ chức có tai mắt khắp nơi. Ta lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, cũng có nghe qua về sự tồn tại của tổ chức này, nhưng nó như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, lần nào xuất hiện cũng có hành động lớn. Đối với đám tiểu mao tặc như chúng ta, tổ chức này là một ngọn núi cao đáng ngưỡng mộ!"
Tôi cười lạnh: "Chắc ngươi muốn gia nhập lắm nhỉ!"
Lang Vương trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu: "Không, ta có thói quen độc lai độc vãng, mặc dù gia nhập tổ chức nghe có vẻ khá hay, nhưng bị người khác quản lý, ta không hứng thú."
Từ những việc làm của Hoàng Tuyền cho thấy, hắn tuyệt đối là một con cáo già trong làn ăn, dùng tiền mua mạng người, rồi lại dùng mạng người kiếm tiền.
Đúng lúc này thì đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, dưới lầu vang lên tiếng súng, Lang Vương mắng: "Chết tiệt! Chúng tìm tới đây rồi." Dứt lời hắn vén đệm lên, xách một vái túi lớn dưới gầm giường ra, bên trong đều là súng.
Thấy tôi kinh ngạc, Lang Vương cười: "Lúc nãy ta nói đi mua đồ lót dạ, ngươi chẳng lẽ nghĩ ta đi mua mì gói thật à? Tiểu ca cầm đao này có biết dùng súng không?"
Tống Tinh Thần lắc đầu, Lang Vương khoác một khẩu SMG trên lưng, nhét 4 khẩu súng lục quanh hông, mặc áo chống đạn, đội mũ khủng bố che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt và cái miệng.
Hắn đưa cho chúng tôi tai nghe bộ đàm, nói: "Ta ra ngoài nằm mai phục trước, các ngươi tự tìm các ra sau, ngàn vạn lần đừng có chết, tiền của ta đặt cược hết vào mạng ngươi đấy."
Dứt lời hắn mở cửa sổ nhảy ra, dưới con hẻm vang lên tiếng súng như hạt đậu nổ, cùng với đó là tiếng hét của người dân.
Trên giường có hai cái áo chống đạn, tôi và Tống Tinh Thần mặc vào, sau đó lao ra khỏi phòng. Đang đi tới hành lang thì đột nhiên góc tường có một người đeo kính đen nhô ra, hai tay cầm súng.
"Cúi xuống!"
Tống Tinh Thần đá bay cái bình cứu hỏa dưới đất, tiếp đó cũng lao lên theo sát, một đao đấm trúng bình cứu hỏa và ngực đối phương, tên kia liền ngã nhào xuống dưới.
Trong bình cứu hỏa là bọt CO2, bọt trắng tràn ngập hành lang, chỉ thấy Tống Tinh Thần một tay bám vào thành cầu thang, nhảy xuống dưới, lâp tức bên dưới vang lên tiếng chém giết, tiếng súng và tiếng kêu thảm.
Mấy giây sau, giọng hắn vang lên trong tai nghe: "Xuống đây đi!"
Tôi chưa hoàn hồn, đi xuống, nhìn thấy trên cầu thang toàn là đám côn đồ bị chém, có tên chưa chết, Tống Tinh Thần định bồi một đao thì tôi ngăn lại: "Đừng, để lại một người sống cho cảnh sát thẩm vấn."
Xuống tới lầu một, quầy lễ tân đã bị bắn thành cái tổ ong, trên tường đầy máu, thi thể nhân viên nằm dưới đất. Thấy người vô tội vì mình mà chết, thâm tâm tôi thực sự cảm thấy áy náy.
Chúng tôi lao ra bên ngoài nhà nghỉ, đi dọc con hẻm, thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên. Lúc đi tới đầu hẻm, trông thấy Lang Vương đamg dùng một chiếc xe con làm lá chắn, đấu súng với đám người kia, toàn bộ đường phố đã không còn người đi lại.
Đây quả thực giống như những thập niên tám, chín mươi. Mặc dù tôi không đích thân trải qua, nhưng nghe nói thời mới mở cửa cải cách, có đủ loại thế lực giang hồ đấu đá, thường bắn nhau ngay trên đường phố, thời điểm đó có một số lượng lớn những tướng cướp nổi lên, có lẽ Lang Vương cũng nổi danh từ thời ấy.
Lang Vương và đối phương đang giằng co nhau, Tống Tinh Thần nói: "Tiểu thiếu gia, ta qua giúp hắn một chút!"
Tôi nhắc nhở: "Ngươi bảo trọng, phía trên sợ có tay súng bắn tỉa."
Hắn gật đầu, bám vào vách hẻm leo lên trên nóc nhà, hạ thấp người vọt đi, tiếp đó là những tiếng kêu thảm vang lên. Lang Vương đứng dậy, vẫy tay với tôi. Tôi đi ra nhìn một cái, đám giang hồ nấp sau cái xe đã bị chém toàn bộ, có tên ngã lên nắp capo, ngực còn cắm thanh Đường đao. Hắn chính là tay súng mai phục, bị ngã từ tầng ba xuống.
Tống Tinh Thần ơ hờ rút đao ra, lau sạch rồi tra vào vỏ. Lang Vương lớn tiếng khen ngợi: "Thật là thân thủ bức người, có hứng thú lăn lộn cùng ta không?"