Chương 473: Ăn thịt người
Hoàng lão gia nhìn một vòng những người xung quanh, có người đang ăn thịt kho tàu hũ, có người ăn một khúc xương sườn nấu giấm, có người đang ăn nội tạng. Tất cả những thứ này nếu ghép lại một khối vừa vặn là một con vật...không đúng, là một con người!
Nội tâm Hoàng lão gia bị sốc nặng, đám người này lại đang ăn thịt đồng loại, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng, ông còn hoài nghi phải chăng mình gặp ác mộng.
Hoàng lão gia tức giận hét lên: "Lão Mộ, uổng cho ta coi ông là bằng hữu, ông lại dẫn ta tới chỗ như thế này, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Sau đó nói với những người ở đó: "Xem kỹ một chút thứ ở trong đĩa xem, tất cả đang ăn thịt người đấy!"
Vài người mới tới sợ hãi, vội vàng nhổ thức ăn trong miệng ra. Phía chủ trì sắp xếp rất khéo léo, những đồ ăn của người tới đây lần đầu được chế biến sao cho không nhận ra là bộ phận cơ thể người, hơn nữa, thành viên cũ và thành viên mới đứng cách biệt nhau, nếu không phải ông chủ Mộ kéo Hoàng lão gia ngồi cạnh mình, ông cũng sẽ không vô tình trông thấy cái cảnh ăn con mắt.
Vài tên phục vụ đi tới, ánh mắt không hề thân thiện, có vẻ như định không khách khí với Hoàng lão gia, ông nổi giận nói: "Dám đụng đến ta một sợi lông thử xem?"
Đúng lúc này người chủ trì bước lên sân khấu, bảo mọi người đừng hoảng sợ, hắn cười ha hả nói: "Vị lão tiên sinh này nói không sai, hiện giờ thức ăn mà mọi người thưởng thức, chính là thứ mà mọi người cả đời sẽ không ăn - thịt người! Bay trên trời, chạy dưới đất đều có thể trở thành đồ ăn, chẳng lẽ người lại không thể sao? Các vị có mặt ở đây tất cả đều là ưu tú trong xã hội, là rồng phượng trong loài người, khỏi cần giấu diếm mà nói là những người bậc cao nhất. Những con người bình thường kia, đối với chúng ta mà nói chẳng khác nào trâu ngựa. Chúng ta có thể sai khiến trâu ngựa, và cũng có thể ăn chúng, vậy những con người chúng ta sai khiến được, ta cũng có thể ăn. Đối với những người thống trị thế giới, thì vài ba quy tắc có là gì?"
Mớ lý thuyết biến thái như vậy mà lại khiến cả sảnh đường vỗ tay ủng hộ, Hoàng lão gia giận đến tím mặt, xoay người định bỏ đi.
Người chủ trì gọi ông ta lại, tuy lời lẽ rất khách sáo nhưng lại đầy tính uy hiếp, nói rằng nếu ông dám rời đi, thì vì tính an toàn của câu lạc bộ và mọi người, hắn không dám hứa chắc đám thủ hạ của mình sẽ làm gì.
Hoàng lão gia lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ ta không thấy ngon miệng, về nhà trước cũng không được sao?"
Tên chủ trì cười lạnh: "Nếu đã tới mà không chịu nếm một chút đồ ăn chúng tôi cất công chuẩn bị, chẳng phải là phụ lòng đầu bếp sao?"
Hoàng lão gia nói: "Tại sao ta phải làm vui lòng đầu bếp? Chẳng phải ngươi vừa nói, vài ba quy tắc có tính là gì sao, ta muốn ăn thì sẽ ăn, không muốn thì không ăn, chẳng ai có quyền quản ta cả!"
Vừa nói ông vừa nhìn một vòng xung quanh, trong đám người có vài người mới cũng có biểu hiện sợ hãi, có lẽ cũng không tiếp nhận nổi việc ăn thịt người giống ông, nhưng không ai dám đứng ra. Hoàng lão gia hy vọng có thể tranh thủ được một ít đồng minh.
Tên chủ trì bị đối đáp đến á khẩu không nói nổi, bèn không thèm nể mặt: "Hoàng tiên sinh, đĩa thức ăn này là thứ ông buộc phải nếm, nếu không thì đừng hòng rời đi!"
Những tên phục vụ đằng đằng sát khí, mắt lườm chằm chằm. Hoàng lão gia thở dài một tiếng, biết rõ hiện tại mình đơn độc, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Ông quấn khăn ăn lên cổ, xiên miếng thịt, người xung quanh cũng đang chông trừng mình, ông chỉ có thể bất đắc dĩ cắt một miếng thật nhỏ bỏ vào miệng.
Thịt người ăn vào miệng không hề kinh tởm hay tanh tưởi mà ngược lại, nó xốp, mọng nước, giòn tan, ngon vô cùng, nó ngon hơn tất cả sơn hào hải vị ông từng được nếm trong đời.
Sự thật này khiến Hoàng lão gia cảm thấy sợ hãi tột cùng, ông không thể tin là mình lại cảm nhận thịt người ngon như vậy.
Tên chủ trì như nhìn thấu được tâm can của ông, cười ha hả nói: "Thế nào Hoàng tiên sinh, cho dù ông là người kén ăn nhất trên thế giới, cũng không nói ra được khuyết điểm chứ?"
Mặc dù trong đầu Hoàng lão gia kháng cự, nhưng hai tay cứ run rẩy, cắt từng miếng từng miếng thịt bỏ vào mồm. Vì cái vị ngon tuyệt hảo này, ông ta đã ăn hết sạch phần thịt trên đĩa.
Sự việc lộn xộn lúc này mới coi như kết thúc, người chủ trì thở phào, mời mọi người tiếp tục dùng bữa.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, ông chủ Mộ lại gần hỏi: "Thế nào lão Hoàng, có phải là mở ra một chân trời mới không? Thực ra lần đầu tiên ăn, tôi cũng sợ hãi giống như ông, nhưng cái vị ngon này..."
Hoàng lão gia hừ lạnh: "Tránh xa ta ra một chút, ta không có loại bạn bè như ông!"
Ông ta cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều ghê tởm, bỉ ổi, chính bản thân mình cũng ghê tởm, sự dày vò nội tâm này không sao mà tưởng tượng được. Hoàng lão gia viện cớ đi vệ sinh, vào toilet móc họng nôn sạch, khi tất cả đã trôi xuống bồn cầu, tâm lý mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Ông quyết định rời đi ngay, một giây cũng không ở lại, trở về sẽ lập tức báo án. Ngẩng đầu nhìn lên trên, góc phòng có một camera đang hoạt động, tâm lý hồi hộp, phía chủ trì đã sớm dự liệu tới việc có người sẽ ói đồ ăn ra. Vừa rời khỏi toilet đã có mấy tên phục vụ xông tới, có vẻ muốn gây bất lợi cho ông.
Hoàng lão gia hốt hoảng luồn qua đám người mà bỏ chạy, đại sảnh nhất thời náo loạn. Có lẽ ông chủ Mộ hổ thẹn trong lòng, cố ý xô đổ một cái bàn, chặn mấy tên phục vụ trong giây lát, để Hoàng lão gia tranh thủ thời gian chạy thoát.
Hoàng lão gia sợ hãi chạy bừa vào trong một hành lang, cuối hành lang có hai tên bảo vệ đang nói chuyện, Hoàng lão gia động trí, ôm ngực làm ra vẻ không chịu được nói: "Người đâu, bệnh tim ta phát tác, nếu ta chết ở đây, các ngươi sẽ bị liên lụy!"
Bảo vệ sợ hết hồn, hỏi ông có mang theo thuốc không, Hoàng lão gia chỉ vào bên trong, nói: "Đi tìm thư ký của ta, mặc bộ vest trắng."
Một tên bảo vệ chạy vào trong, tên còn lại đỡ Hoàng lão gia từ từ ngồi xuống. Đúng lúc này thì loa vang lên: "Khu C, Khu C, có một ông già bỏ trốn, ngăn ông ta lại!"
Hoàng lão gia cắn răng, cầm gậy ba tong chọc mạnh vào sống mũi tên bảo vệ khiến sống mũi hắn gãy gập. Bảo vệ la lên một tiếng, Hoàng lão gia thừa cơ vung gậy đập tới khi hắn ngất xỉu rồi bỏ chạy.
Chạy ra tới cửa, chẳng ngờ bên ngoài lại là chân núi, lúc đó đã là đêm khuya, xung quanh đen kịt một màu, ông không để ý quá nhiều vội vã chạy đi trước khi đám người đuổi tới.
Hoàng lão gia cắm đầu chạy, rất nhanh ở phía sau đã có tiếng động cơ xe, ông vội nằm rạp vào bụi cây, chờ xe đi qua, tim đập như trống đánh liên hồi.
Thật vất vả vừa chạy vừa trốn mới chạy được tới ngã ba giao lộ thành thị với nông thôn, vừa hay gặp một thanh niên, chính là Mặt Sẹo, lúc đó mới thực sự thoát hiểm.
Mặc dù Mặt Sẹo thừa cơ bắt chẹt, nhưng bất kể thế nào cũng là cứu ông ta một mạng, cho nên Hoàng lão gia mới không muốn tố cáo hắn.
Nghe kể xong, tôi vô cùng bội phục sự cơ trí và dũng cảm của Hoàng lão gia. Có câu hổ phụ không sinh cẩu tử, Hoàng Tiểu Đào chính là thừa kế mưu trí hơn người này của cha, chỉ có điều một bên dùng nó trên thương trường, còn một bên thì dùng nó để bảo vệ chính nghĩa.
Nhớ lại sự việc tối hôm qua, Hoàng lão gia vẫn còn sợ hãi, hai tay ôm đầu nói: "Những thứ trải qua tối hôm qua, kinh khủng nhất không phải là việc ăn thịt người. Mà chính là việc tại sao ăn thịt người ta lại cảm thấy ngon vô cùng, chẳng lẽ ta cũng là một kẻ biến thái?"
Tôi thở dài: "Bác, thực ra bác bị người ta mưu hại."
Tôi kể chuyện chai rượu cho ông ấy biết, tôi với Tiểu Đào chỉ uống một ly mà cũng như vậy, Hoàng lão gia đã uống nửa năm nay, e là đã trúng độc rất nặng. Nghe xong Hoàng lão gia kinh ngạc lẩm bẩm: "Lão Mộ à lão Mộ, ông lại bày kế hại ta, ta thật là mắt mù!"
Vướng mắc trong lòng được gỡ bỏ, Hoàng lão gia nắm tay tôi và Tiểu Đào, nói: "Con gái, tiểu Tống, đám người này là ác ma ăn thịt người, bất kể thế nào hai đứa nhất định phải bắt hết bọn chúng."
Tôi đáp: "Bác yên tâm, bọn con chắc chắn sẽ bắt kẻ chủ mưu quy án!"