Chương 506: Con rận
Ngô Dương không có biểu hiện nói dối, chỉ là sao chuyện này có thể là thật được. Nếu ông tôi là nghi phạm, Tôn Lão Hổ sẽ không giấu tôi, huống chi ban đầu là vụ án xảy ra trước, sau đó họ mới tới để điều tra.
Bất luận thế nào đi nữa, ông tôi cũng không thể là tội phạm.
Thấy đột nhiên tôi phản ứng mạnh như vậy, Ngô Dương nhướn mày: "Sao vậy Tống thần thám, cậu biết người này?"
Tôi không biết trả lời như thế nào, mà không trả lời thì coi như là thừa nhận, Tiểu Đào vội chen ngang: "Nguyên văn tay cảnh sát bị thương nói thế nào?"
Ngô Dương suy nghĩ một chút, nói: "Tống Triệu Lâm đáng bị chém ngàn dao!"
"Cái gì?"
Ba người chúng tôi cả kinh, Ngô Dương nhún vai: "Nguyên văn ông ấy nói là như vậy, cho nên tôi cho rằng nghi phạm là người này. Không tin mấy người có thể tìm ông ta, tôi đưa địa chỉ cho." Hắn xé mẩu giấy bạc trên bao thuốc, viết một dòng địa chỉ lên đó.
Cầm tờ giấy này, tôi suy nghĩ rất nhiều, ông thật sự đã làm chuyện gì không nên sao?
Ngô Dương nhìn đồng hồ treo tường: "A, 9h rồi, không quấy rầy mấy vị nghỉ ngơi, tôi đi về trước." Sau đó cũng tên đạo diễn mập cáo từ. Từ đầu đến cuối, gã đạo diễn này cũng chưa hề mở miệng.
Tôi định sáng mai sẽ đi gặp người cảnh sát kia một chút, buổi tối nay liền nghỉ ngơi sớm.
Khoảng 5h sáng hôm sau, một loạt tiếng còi xe cảnh sát vang lên, phá tan sự yên lặng. Mất một lúc, Tiểu Đào mới gọi điện cho tôi, nói: "Tay cảnh sát mập mới điện cho em, anh ta hỏi có thể đi một chuyến không."
Tôi gật đầu: "Đi thì đi."
Vương Nguyên Thạch vẫn còn đang kéo gỗ, tôi không đánh thức ông ấy, vừa bước ra ngoài thì gặp Tống Tinh Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, tôi nói: "Ngươi không cần phải đi, chỉ là tới khám nghiệm một cái xác thôi."
Tống Tinh Thần lắc đầu, xem ra là đã chán ở khách sạn.
Tới phân cục, cảnh sát mập thở phào nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng mấy vị cũng tới, mời đi theo tôi."
Người chết là một phụ nữ, khoảng 30 tuổi, chưa rõ danh tính, được nhân viên một nhà khách phát hiện vào sáng nay. Trên người nạn nhân bị cắt từng mảng thịt, đùi, bụng, lưng, đầu vú và cả vùng kín. Tổng cộng 30 vết cắt, nguyên nhân cái chết là một dao trên cổ.
Lúc nhìn thấy cái xác, Băng Tâm đột nhiên che miệng, tôi với Tiểu Đào cũng giật mình, vội đeo găng tay vài, kiểm tra vùng kín nạn nhân, nói: "Là vụ án giết người cưỡng dâm!"
"Thủ pháp giống y hệt 20 năm trước!" Tiểu Đào nói.
Tôi hỏi cảnh sát mập, trước khi chúng tôi tới đây, đã có vụ nào tương tự thế này chưa? Anh ta nói không có, tâm trạng của tôi run lên, chỉ e là chính chúng tôi đã dẫn dụ hung thủ tái phạm, cái chết của người phụ nữ này chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm.
Tôn Băng Tâm nói không sai, tôi là có máu Conan, tôi không nên đến quấy rầy sự bình yên của thị trấn nhỏ này.
Hình như nhìn thấu được suy tư của tôi, Băng Tâm an ủi: "Tống Dương ca ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta nghiệm thi trước đi đã, chưa chắc đã phải do tên hung thủ kia làm."
Tôi thở dài một tiếng, cùng Tôn Băng Tâm bắt đầu khám nghiệm tử thi. Từ độ cứng thi thể, cùng với thi ban, thời gian tử vong là khoảng 10 tiếng trước. Tôi kiểm tra cẩn thận mức độ hoại tử của da thịt, lại dùng thính cốt mộc nghe nội tạng, kết luận chuẩn thời gian tử vong là 8 tiếng trước.
Tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, 8 tiếng trước, chúng tôi đang ở khách sạn nói chuyện với Ngô Dương.
Lấy ra một cái bình nhỏ, dùng bông tăm chấm vào rồi thoa lên miệng vết thương, miệng vết thương liền sủi bọt, tôi nói nhanh: "Vết thương có phản ứng sống, da thịt bị cắt lúc chưa chết, từ vết cắt giống như là một con dao nhỏ sắc bén, tương tự dao giải phẫu. Chân tay không có dấu vết bị trói."
Băng Tâm nói: "Vậy là bị hạ thuốc rồi, để muội đi xét nghiệm." Sau đó rút một xi lanh máu, mang sang phòng hóa nghiệm.
Tôi gọi giật Băng Tâm lại: "Chờ đã, ta lấy một chút dịch âm đạo lưu lại."
Tôi lấy bông tăm chọc vào vùng kín nạn nhân, hy vọng tìm được tinh dịch là vô cùng mong manh, giờ đã là thế kỷ nào rồi, tội phạm cho dù không học thức cũng biết không thể lưu lại ADN. Rút bông tăm ra, phía trên ngoài một ít dịch nhờn, còn có một chút máu.
Máu màu đỏ sẫm, hẳn là máu nội âm đạo. Bụng nạn nhân có một vết sẹo mờ, có vẻ đã từng sinh con, nhưng nếu như không quan hệ tình dục trong thời gian dài, thì màng trinh sẽ phát triển lại.
Tôi ngửi ngửi, với kinh nghiệm của mình thì thấy đúng là máu người. Để xác minh nạn nhân bị thương như thế nào, tôi dùng nhíp tách vùng kín ra, bên trong hình như có thứ gì đó, nhưng bị dịch nhờn lấp đầy, móc không ra, tôi nói: "Giống như là một con vật!"
"Con chuột, hay là cá chình?" Băng Tâm ghe tởm che miệng: "Thật biến thái!"
Tôi lấy dụng cụ mỏ vịt, cùng với vái nhíp dài nhất trong phòng pháp y, loay hoay một hồi mới lấy được vật kia ra. Là một con thằn lằn, chắc là bị nhét vào lúc còn sống, giãy dụa đã làm rách thành âm đạo.
Gò má Băng Tâm giật giật, cảnh sát mập hỏi tôi: "Con thằn lằn này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?"
Tôi nhún vai: "Tôi cũng không biết."
Tôi bảo Băng Tâm đi xét nghiệm huyết dịch, mình thì tiếp tục nghiệm thi, từ hướng cắt của dao cho thấy, là người thuận tay phải, lực căn rất chuẩn, là một người có tay chắc khỏe. Tôi không khỏi nghĩ, nếu hung thủ năm đó còn sống, chắc đã 4, 50 tuổi, chỉ cần hắn không bệnh tật gì, gây án là hoàn toàn có đủ khả năng.
Nhưng khi kiểm tra cẩn thận lại, thì có cản giác khác: "Không đúng, không phải là hắn!" Tôi buột miệng.
Tiểu Đào nói: "Ý anh, đây là một vụ bắt chước gây án?"
Tôi từ chối đưa ra ý kiến, bảo cảnh sát mập lấy đèn tử ngoại tới, mở ô nghiệm thi ra, phát hiện trên cơ thể nạn nhân có dấu tay. Nhất là phần xương chậu, in một vết dâu tay sâu, có vẻ là lúc cưỡng bức gây ra.
Tôi hỏi Tiểu Đào, có phát hiện chỗ nào không đúng không? Lúc trước đã xem qua hồ sơ, Tiểu Đào suy nghĩ rồi nói: "Ý anh là, tên hung thủ này quá bình tĩnh?"
"Không sai!"
Hung thủ năm xưa là một tên điển hình về cuồng hoan, trong quá trình cưỡng bức rồi giết sẽ không ngừng cắn xé cơ thể nạn nhân, rồi sợ để lại dấu răng mới cắt bỏ phần thịt, sau này dần tạo thành thói quen phạm tội.
Nhưng tên hung thủ này không biết chi tiết đó, trước tiên đánh thuốc mê nạn nhân, sau đó cắt da thịt, rồi mới ung dung hãm hiếp, chỉ giống như một chương trình được lập sẵn, hắn không hề có quá trình 'hưởng thụ' hành vi phạm tội.
Từ việc nhét con thằn lằn vào âm đạo cho thấy, hung thủ không đơn thuần chỉ là bắt chước, mà hắn còn muốn truyền đạt tin tức đặc biệt nào đó.
Đang trong lúc suy nghĩ thì từ vùng kín nạn nhân nhảy ra một vật nhỏ, rất nhỏ, so với hạt vừng còn khó nhìn hơn. Tôi lấy một cái ống nghiệm, chụp thật nhanh lên chân nạn nhân. Tiểu Đào và Băng Tâm đồng thanh hỏi tôi bắt được cái gì?
Tôi bảo hai người lại gần xem, trong ống nghiệm là một con rận. Nó hơi khác với loài rận thông thường, con này gọi là rận mu, sống ở lông bộ phận sinh dục của người, lây lan qua sự tiếp xúc, có thể là do không vệ sinh giường chiếu, hoặc có thói quen ngủ khỏa thân.
Tôi lấy nhíp tách lông mu nạn nhân ra, phát hiện trên lông còn không ít rận, liền lất một ít đi làm chứng cứ.
Tiểu Đào đột nhiên chỉ một chỗ, nói: "Tống Dương, đây là chuyện gì xảy ra?"
Dưới bóng ô có một đám vết tích trên da, tôi quan sát kỹ, phát hiện những vết thương tượng tự cũng có ở xung quanh. Tôi tháo găng tay, dùng ngón tay thử véo một cái lên da mình, kết quả gây ra dấu vết tương tự.
Tôi nói: "Hình như là do dùng tay véo tạo thành vết như vậy."
Hoàng Tiểu Đào làm động tác giả: "Hung thủ dùng tay kéo căng hai bên, sau đó lấy dao cắt thịt nạn nhân, vậy rốt cuộc hung thủ có mấy cái tay?"
Tôi hưng phấn la lên: "Em nói đúng, hung thủ có thể có một người giúp, không, là hai người cùng nhau gây án!"