Chương 516: Sơn móng tay
Tôi cám ơn người phụ trách rồi cùng Tiểu Đào và Tinh Thần rời nhà khách. Trên đường, Tiểu Đào gấp không thể chờ được nói: "Lại vòng vo, rốt cuộc hung thủ làm cách nào?"
Tôi cười: "Không phải anh vòng vo, mà sợ người ngoài nghe thấy. Thực ra rất đơn giản, chúng bôi một lớp sơn móng tay lên cầu chì."
"Sơn móng tay?" Tiểu Đào vẫn còn nghi hoặc.
Tôi giải thích, cầu chì là một miếng kim loại dẫn điện, khi điện áp quá cao, cầu chì nóng chảy sẽ thiêu hủy, điểm nóng chảy là khoảng 500°c. Nghi phạm bôi lên cầu chì một lớp sơn móng tay trong suốt, sơn móng tay điểm nóng chảy chỉ có 300°, nên khi điện áp đạt tới mức nhất định thì sẽ cháy, gay cháy luôn cầu chì, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra.
Nạn nhân bị giết trước 9h, hung thủ bỏ cô ấy vào trong phòng, bật máy lạnh tối đa, sau khi rời đi thì làm tiểu xảo trên cầu chì. Hơn 9h, cầu chì bị cháy rồi được nhân viên thay, điều hòa bị tắt đột ngột, có điện lại cũng không tự khởi động. Vì thế nhiệt độ trong phòng dần dần trở lại bình thường, kéo dài thời gian tử vong, ngụy tạo ra bằng chứng ngoại phạm.
Tiểu Đào há mồm, trợn mắt: "Thủ đoạn thông minh như vậy, may mà có anh đoán được...nhưng cũng không thể coi điều này là chứng cứ trực tiếp được."
Tôi cười nói: "Chứng cứ trực tiếp đang nằm trên người bọn họ, khả năng Băng Tâm đã lấy được rồi, đi thôi, giờ chúng ta về vạch mặt hai người!"
Quay về phân cục đã là 12h, cảnh sát mập đứng tựa cửa ngáp dài, thấy chúng tôi tới thì giơ ngón tay lên nói: "Tống cố vấn thật thần tốc, chỉ một ngày liền bắt được tội phạm."
Tôi xua tay: "Vận khí tốt thôi. Phải rồi, người đâu?"
"Đang thẩm vấn, vẫn vứ giả vờ ngu ngốc, cái gì cũng không nhận, nói không biết mình phạm tội gì."
Lúc này Băng Tâm đi ra, tôi hỏi: "Thay quần lót chưa?"
Băng Tâm cười hì hì: "Thay rồi, đang hóa nghiệm."
"Cái gì?" Cảnh sát mập đầy kinh ngạc, tôi bảo anh ta cùng đi vào phòng thí nghiệm.
Trên bàn phòng thì nghiệm để một hàng ống, bên trong có mấy con côn trùng, Tiểu Đào đột nhiên biết: "Đây chẳng phải là tìm được trên người nạn nhân?"
"Đúng, là rận mu trên người nạn nhân, anh vừa để ý thấy Tiếu Liệt cứ gãi đũng quần, rất có thể cũng bị loài ký sinh này bám vào. Chỉ cần chứng minh rận trên người hắn và mấy con rận trên người nạn nhân là 'cùng huyết thống' liền chứng minh được hắn từng cưỡng hiếp nạn nhân, tội giết người cũng vì thế khó mà tránh khỏi."
Tiểu Đào cười: "Không ngờ con rận bé tí lại là điểm đột phá."
Chúng tôi tạm thời chưa vào thẩm vấn, chờ kết quả xét nghiệm của Băng Tâm có rồi hãy nói, cảnh sát mập phái người đi làm mềm ý chí của chúng trước. Tiểu Đào lấy điện thoại ra gọi một ít thịt nướng, hiện giờ thần kinh chúng tôi ai cũng vững, Băng Tâm thì xét nghiệm quần lót, mọi người ăn thịt nướng bên cạnh, chẳng ngần ngại chút nào.
Tôi ăn ba xiên dê nướng, một cái cật dê, lúc đưa tay lấy bánh bao nướng thì phát hiện Tiểu Đào đang cười, nhìn mình chằm chằm, tôi hỏi: "Nhìn cái gì, trên mặt anh dính đồ ăn à?"
"Không phải thế, mà tâm trạng anh hiện giờ tốt hơn nhiều." Tiểu Đào cắn một miếng cá: "Em nhận ra chỉ cần phá được án, tâm trạng của anh cũng khác hẳn."
Tiểu Đào nói không sai chỗ nào, lúc trước tôi cứ buồn buồn, bây giờ thì thật sung sướng, cảm giác phá được án với tôi mà nói, giống như nghiện thuốc được hút, nghiện rượu được uống vậy.
Tiểu Đào hỏi: "Vụ án này kết thúc, anh có điều tra tiếp vụ 20 năm trước không?"
Tôi nói: "Theo em thì tại sao anh em họ Tiếu kia phải bắt chước vụ án?"
"Tại sao?" Tiểu Đào buông xiên cá xuống.
"Anh mơ hồ có một cảm giác, bọn họ muốn dụ hung thủ xuất hiện, một kẻ được xưng là truyền thuyết về tội phạm, việc khó tha thứ nhất là bị bắt chước vụng về." Tôi nheo mắt.
Tiểu Đào tán thưởng: "Anh định ở đây tĩnh quan kỳ biến? Nhưng em nghĩ, Mã Tam Hữu rất có thể đã không còn trên đời nữa rồi."
Tôi lắc đầu: "Anh tuyệt đối không có ý cố tẩy trắng cho ông nội, nhưng Mã Tam Hữu có phải hung thủ hay không, là một dấu hỏi lớn trong đầu anh, trừ khi anh đích thân xác nhận. Sau khi hiểu rõ được chuyện này, thì chuyến này coi như kết thúc, bất luận có bắt được hung thủ hay không, anh sẽ không dây dưa nữa!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Được đó, định một thời hạn đi, chúng ta cũng không thể ở đây mãi được."
Tôi ngẫm nghĩ, nói: "Ba ngày, thế nào?"
Tôi nói câu này với Tiểu Đào, cũng là nói với Tinh Thần, Vương thúc và Băng Tâm, không ai có ý kiến gì về thời hạn này.
Vừa ăn xong thì Băng Tâm la lên: "Kết quả có rồi! Rận trên người Tiếu Liệt và rận trên người nạn nhân có ADN trùng khớp đến 99%, là cùng một đám trứng nở ra."
Tôi đứng dậy nói: "Đi, thẩm vấn hai tên tự cho mình là thế thiên hành đạo!"
Tôi và Tiểu Đào vào phòng khẩu cung, thẩm vấn Tiếu Cương trước, lần này gặp mặt tôi đã không còn khách khí nữa, trực tiếp nói chứng cớ rận mu và sơn móng tay ra. Trước những bằng chứng không thể chối cãi, rốt cuộc Tiếu Cương cũng gỡ bỏ mặt nạ, hung hăng mắng: "Bọn chúng đáng đời!"
Tôi nói: "Anh cho rằng mình là ai, thẩn phán sao? Mã Tam Hữu có phải là...nghi phạm hay không còn chưa biết, mà cứ cho rằng đúng, thì các anh dựa vào quyền gì để đi giết thân nhân của hắn?"
Đột nhiên Tiếu Cương tăng âm lượng: "Tôi đây từ nhỏ mồ côi cha mẹ, nỗi thống khổ đó phải thanh toán với ai, hai mươi năm rồi, có ai đứng ra chủ trì chính nghĩa sao? Tống Dương, cậu mới là người không có tư cách ngồi đây thẩn vấn tôi nhất, bởi vì tôi biết, Tống cố vấn năm đó ăn hối lộ chính là ông của cậu!"
"Im miệng!" Tôi hét.
Tiếu Cương cho rằng tôi đã đuối lý, liền được đằng chân lân đằng đầu, đập còng tay kêu loảng xoảng, miệng không ngừng nói xã hội bất công, cảnh sát bất công, tôi liền sử dụng minh vương chi đồng, Tiếu Cương gào lên một tiếng.
Tiểu Đào sợ tôi khiến hắn phát điên, nắm chặt lấy tay tôi, tôi nhìn chằm chằm hắn khoảng 10s rồi thu hồi. Cả người Tiếu Cương như bị dội nước, run lẩy bẩy nói: "Cậu...cậu vừa làm gì tôi?"
Tôi xoa hai huyệt thái dương ê ẩm, nói: "Muốn thử lại lần nữa không?"
Hắn cắn chặt răng nói: "Hai mươi năm trôi qua, thế đạo không thay đổi, ngược lại còn xấu hơn. Chính nghĩa, công bằng, lương tri trong thời đại đen tối này đã sớm không còn tồn tại, chính là một tay những cảnh sát như các ngươi tạo thành."
Tôi giơ ba ngón tay lên nói: "Tôi chỉ muốn nói 3 điều. Thứ nhất, tôi và ông tôi đều không phải là cảnh sát, đừng lấy chúng tôi ra để đại diện cho cảnh sát, đạo đức của chúng tôi là cá nhân, không liên quan tới cảnh sát. Thứ hai, cho dù tôi có phải là cảnh sát hay không, cũng không đến lượt loại tội phạm giết người như anh dạy dỗ. Thứ ba, tôi không phải đang trong giờ học tư tưởng với anh mà dài dòng, vừa rồi nếm mùi chưa đủ à, có muốn nếm món siêu cấp sang trọng 30s không?"
Rốt cuộc Tiếu Cương cũng im miệng, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tôi, tôi đập bàn quát: "Khai nhận đi, các anh giết người như thế nào?"