Chương 552: Chuyên gia lừa tiền bảo hiểm
Rời khỏi nhà chị Trương, Băng Tâm nói: "Vụ án liệu có phải do Từ Hổ một tay điều khiển? Hắn nắm rõ quy trình bảo hiểm, tự mình mua bảo hiểm cho nạn nhân, chờ người thụ hưởng được nhận tiền sẽ cắt phế?"
Tiểu Đào chống tay vào cằm, nói: "Trong suy luận của cô có một lỗi nghiêm trọng, số tiền bảo hiểm được ghi rõ trên hợp đồng, người thụ hưởng nhận được tiền không giống với số đó, công ty bảo hiểm sẽ căn cứ dòng tiền mà truy ra Từ Hổ."
Tôi gật đầu: "Nếu đúng Từ Hổ có thủ đoạn này, cần gì phải tạo ra án mưu sát, cứ trực tiếp 'trộm tiền' bảo hiểm của người khác là được rồi."
Băng Tâm lại nói: "Bất kể thế nào, trước mắt Từ Hổ cũng là người có hiềm nghi nhất, hai người nghĩ hắn là hung thủ không?"
Liên quan tới vấn đề này, Tiểu Đào cảm thấy có 50% khả năng, nói đúng ra, tôi cảm thấy hắn không phải hung thủ, nhưng cũng không thể nói hắn hoàn toàn không phải, bèn nói có 30% khả năng.
Trước mắt vấn đề mấu chốt là có bắt được Từ Hổ hay không, chúng tôi chỉ có cách ngồi chờ vận may.
Vương Nguyên Thạch quả không phụ kỳ vọng của chúng tôi, chiều hôm sau ông ta đã tìm được Từ Hổ dùng tên giả để thuê một phòng nhà khách, dẫn hắn về cục. Lúc đó không ít người đều cho rằng, vụ án sẽ kết thúc tại đây.
Tôi với Tiểu Đào chạy tới cục để thẩm vấn Từ Hổ, theo tin tức Vương thúc nắm được, hắn là một cố vấn bảo hiểm, nói trắng ra là tìm cách giúp khách hàng lấy được tiền, từ món nhỏ như bảo hiểm xe, đến món lớn như bảo hiểm nhân thọ, hắn đều làm, ước chừng việc lừa tiền bảo hiểm đã làm không ít.
Tôi tự nói, thật là thế giới không thiếu chuyện lạ, còn có cả cái nghề chuyên gia lừa tiền bảo hiểm.
Tôi với Tiểu Đào vào trong phòng thẩm vấn, Từ Hổ là một trung niên hơn 40 tuổi, đeo còng tay ngồi trên ghế, ánh mắt mông lung, chẳng có chút căng thẳng nào. Tiểu Đào hắng giọng nói: "Từ Hổ, tình hình của ông chúng tôi đã biết qua, ông nghĩ sao lại đi làm nghề này?"
"Báo cáo chính quyền!" Từ Hổ thô bỉ gật đầu: "Trước kia tôi làm việc trong công ty bảo hiểm, vì để hoàn thành chỉ tiêu bán hàng, tôi mua cho mẹ mình đã cao tuổi một món bảo hiểm nhân thọ. Mấy năm sau mẹ tôi bị ung thư qua đời, vốn tưởng có thể được lãnh một khoản tiền để lo hậu sự cho mẹ, ai ngờ công ty bảo hiểm lại dùng thủ đoạn chơi chữ, tìm mọi cách rũ bỏ trách nhiệm, dĩ nhiên là chẳng được đồng nào."
"Từ đó về sau, tôi đã hoàn toàn biết mặt trái tởm lợm của công ty bảo hiểm, lúc bảo khách hàng ký hợp đồng thì nói lên mây, đến lúc bảo họ móc tiền túi đền bù thì còn khó hơn ăn phân. Tại sao có thể vô sỉ như vậy chứ, chẳng lẽ toàn bộ tiền của khách hàng đóng hàng tháng đều đổ xuống sông? Không! Từ Hổ tôi phải chủ trì chính nghĩa, cho nên tôi bắt đầu đối địch với công ty bảo hiểm, giúp đỡ người khác đòi tiền từ công ty. Ban đầu tôi lợi dụng chức vụ để giúp họ, sau này bị phát hiện, suýt thì bị kiện, liền thôi việc ở công ty. Vài năm đầu khi không liên quan tới công ty cũng khá chật vật, sau đó dần có tiếng tăm, những người đến nhờ tôi giúp xếp cả hàng dài. Giờ ở Nam Giang, tôi cũng là một cố vấn bảo hiểm khá nổi tiếng, sau này nếu hai vị có nhu cầu cứ tìm tôi, đây là danh thiếp..."
Vừa nói, Từ Hổ vừa định lấy danh thiếp trong túi ngực ra, chợt phát hiện còng tay mới nhớ tới thân phận của mình, cười ngượng.
Tôi thầm nói, người này quả là miệng lưỡi dẹo quẹo, chỉ hỏi có một câu mà nói nhiều như vậy. Vừa rồi dùng động u chi đồng quan sát, đoạn văn này chắc là hắn đã nói quá nhiều lần, đã đến trình độ tự thôi miên, không nhìn ra được là đang nói láo.
Tôi trao đổi ánh mắt với Tiểu Đào, nàng lần lượt cầm lên 6 bức ảnh của những người tự sát, hỏi hắn có thấy qua hay chưa, tôi thì dùng động u chi đồng quan sát biểu hiện.
Từ Hổ nhướn mày nói: "Hoàn toàn chưa từng gặp."
Tôi đập bàn một cái la lên: "Là ông mua bảo hiểm cho họ, lại còn nói là chưa gặp? Nói dối cũng phải lựa lời chứ?"
Từ Hổ nhếch mép: "Một ngày có cả trăm hợp đồng qua tay, tôi làm sao nhớ khuôn mặt từng người được?"
Hắn vừa nói dối, rất rõ ràng. Tôi hỏi: "Làm gì có chuyện anh không biết, kể cả việc họ xảy ra chuyện?"
"Xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì?" Diễn xuất của Từ Hổ vô cùng vụng về, chẳng cần động u chi đồng cũng có thể nhìn ra.
Nhưng từ trước tới giờ, hắn là nghi phạm khó đối phó nhất, bất kể có vạch trần thế nào, hắn thà chết không chịu khai, còn kín miệng hơn cả đám xã hội đen. Tôi vốn không định dùng cực hình, nhưng thẩm vấn cả tiếng đồng hồ mà chẳng thu hoạch được gì, đã hết kiên nhẫn.
"Từ Hổ, nhìn vào mắt tôi."
Tôi đột ngột phát động mình vương chi đồng, Từ Hổ như giẫm phải điện cao thế, toàn thân run lên dữ dội, 10s sau, toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi, cúi đầu thở dốc.
"Chịu khai rồi chứ?" Tôi nói.
Hắn từ từ ngẩng mặt lên, cười gian xảo: "Báo cáo chính quyền, tôi không biết 6 người này!"
Tôi giật mình, người này nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, nhưng lại kiên cường trước minh vương chi đồng. Tiểu Đào khẽ chớp mắt tỏ ý tôi thử lại lần nữa, mặc dù tôi không quá tình nguyện, nhưng người đối diện biết tình tiết trọng yếu của vụ án, nên đành phát động minh vương chi đồng lần nữa.
"Aaaaaa!" Tiếng Từ Hổ kêu thản thiết vang vọng trong phòng khẩu cung, 15s sau, cả người hắn như vớt từ dưới nước lên, ngực phập phồng, không cười được nữa, yếu ớt nói: "Cậu...cậu rốt cuộc dùng tà thuật gì với tôi?"
"Có khai hay không?" Tôi nghiêm nghị.
"Tôi...tôi chưa từng gặp...sáu người này..."
Tôi và Tiểu Đào bó tay toàn tập, chẳng thể làm gì khác hơn là bảo cảnh sát vào giải hắn đi. Ra khỏi phòng khẩu cung, Băng Tâm nãy giờ quan sát, nói: "Tống Dương ca ca, huynh cũng thật độc ác, không sợ khiến người ta phát điên sao?"
Dù sao lần này không đến nỗi, sức chịu đựng của con người lớn hơn tưởng tượng nhiều, trong khoảng 1 phút sẽ không sao, cùng lắm là tạo ra một ấn tượng kinh khủng khó phai mà thôi. Tôi cười khổ: "Ai biết hắn lại là một hảo hán cứng đầu như vậy."
Tiểu Đào có vẻ suy nghĩ: "Chẳng lẽ hắn bị người ta uy hiếp, nên thà chết chứ không chịu khuất phục?"
Tôi nói: "Trên đời này, thứ có thể khiến người ta chết cũng không mở miệng, ngoài tính mạng thì còn có lợi ích."
Từ những biểu hiện vừa rồi của Từ Hổ, nhất định hắn có liên quan trong vụ án này, thậm chí có thể là đồng phạm. Có thể nếu giờ hắn thừa nhận, sáu hợp đồng bảo hiểm kia sẽ bị hủy do nghi ngờ lừa đảo, Từ Hổ không lấy được tiền (mặc dù chưa biết là hắn làm cách nào lấy được tiền), trước lợi ích to lớn, miệng hắn phải cứng như thép.
Tiểu Đào thở dài một tiếng: "Doanh nhân, thật đáng sợ!"
Băng Tâm nói: "Nếu đọc được suy nghĩ thì tốt biết bao...phải rồi, chúng ta có cần đến nhà hắn điều tra một chút không?"
Tiểu Đào nhìn điện thoại: "Ta đã phái Vương Nguyên Thạch đi lúc soát rồi, lát nữa sẽ về."