Chương 564: Đại ca, đệ sai rồi!
Lúc này tôi liền gọi điện cho Tiểu Đào, nghe xong nàng la lên: "Có lầm không, cô gái đó vẫn đang chấp hành án treo, sao có thể tùy tiện rời khỏi Nam Giang? Đúng là chân đất không sợ đi giày!"
Tôi cười khổ một tiếng: "Chắc số ID của cô ấy vẫn được lưu ở văn phòng, kiểm tra xem."
"Được, em tìm giúp anh."
Lát sau, Tiểu Đào gọi lại: "Tìm được rồi, cô ấy mua vé tàu đi Phù Phong, lần cuối cùng xuất hiện là ở một nhà khách huyện Chu Khẩu."
"Là mấy ngày trước?" Tôi hỏi.
"Năm ngày trước!" Tiểu Đào đáp.
"Gửi cho anh địa chỉ cụ thể." Tôi nói.
"Không phải anh định đích thân đi tìm đấy chứ?" Tiểu Đào có chút ngoài ý muốn.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Anh nợ hắn không ít ân tình, coi như giúp hắn một lần..."
Tiểu Đào thở dài: "Được rồi, vậy cùng đi đi, vụ án Sở Yên do chúng ta phụ trách, giờ đang trong thời kỳ thi hành án lại bỏ trốn, về tình về lý cũng nên do chúng ta bắt trở lại."
"Không cần, chỉ là đi tìm người, mình anh đủ rồi."
Tôi không muốn vì chuyện riêng mà kinh động đến tổ đặc án, trong lòng rất áy náy. Ngoài ra Thiểm Tây là địa bàn của Cảnh Vương Gia trong Giang Bắc Tàn Đao, Đao Thần đã từng cảnh báo, khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng tuyệt đối không nên dây vào, sợ nhiều người tới sẽ gây chú ý.
Tiểu Đào nghĩ một lát rồi nói: "Cũng được, dù có tìm được hay không, anh cũng phải chú ý an toàn."
"Được, em yên tâm đi!"
Sau khi cúp máy, tôi chuyển lời cho Quang trọc, hắn trợn mắt: "Phù Phong? Giờ chúng ta đi luôn."
"Ta về tiệm giao phó một chút."
"Còn đệ đi đặt vé máy bay."
Chúng tôi tạm biệt, lúc chuẩn bị đi, tôi mang thức ăn còn thừa về cho Đại Lý, bảo hắn mình phải ra ngoài mấy hôm. Đại Lý cười khổ nói: "Không có gì, cửa hàng cứ giao cho ta. Lần này không phải là phá án, chắc cũng không vất vả lắm, nhớ mua quà về đấy."
Một tiếng sau, chiếc BMW của Quang trọc phanh két ngoài cửa, hắn đeo kính râm, ngoắc tay: "Tống ca, nhanh lên!"
Tôi ra xe trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên tiệm, không biết có phải họ nghĩ tôi đi chém lộn hay không.
Đúng lúc xe chuẩn bị chạy thì đột nhiên xuất hiện một bóng người trong gương chiếu hậu, tốc độ như tia chớp lướt tới, mở cửa xe, ngồi vào. Thì ra là Tống Tinh Thần, Quang trọc chưa gặp hắn bao giờ, cau mày: "Ngươi là ai? Xuống!"
Tống Tinh Thần chẳng thèm để ý, phun ra một câu: "Đi đâu sao không gọi ta?"
Tôi đã sớm nghi ngờ tên này cài máy nghe lén quanh mình, không thì sao có thể kịp thời biết phương hướng của tôi như vậy, liền nói: "Đi tìm người, không nguy hiểm nên không báo cho ngươi."
Tinh Thần cười khẩy: "Bất kể đi đâu ngươi đều nói là không nguy hiểm. Trực giác phá án của ngươi rất tốt, nhưng phương diện khác thì như hạch!"
Nếu đã tới thì đi cùng đi, tôi liền dùng điện thoại mua thêm một vé máy bay. Tối đó tới Phù Phong, chẳng có thời gian lang thang ở cổ đô, Quang trọc lập tức bắt một chiếc taxi, đi tới huyện Chu Khẩu.
Hơn 19h, chúng tôi theo địa chỉ tìm được nhà khách mà Sở Yên xuất hiện lần cuối. Không ngoài dự đoán, nhân viên cho chúng tôi biết khách thuê căn phòng đó 4 ngày trước đã không thấy, là ra đi không lời từ giã, trong phòng trống không.
Chúng tôi lên phòng xem xét, quan sát xung quanh tôi phát hiện dưới gầm giường có hai mẩu thuốc lá nữ, từ vết cắn răng cho thấy là của cùng một người, hơn nữa là mới vứt gần đây.
Quang trọc lập tức nói: "Sở Yên sẽ không hút thuốc đâu."
Tinh Thần bĩu môi: "Trong lòng ngươi, cô ta là nữ thần thuần khiết chứ gì?"
"Ngươi, con mẹ nó nói lại thử coi?" Quang trọc rống lên lộ ra hình xăm trước ngực, nhưng chưa được một giây thì đã la: "Đại ca, đệ sai rồi, sai rồi..."
Chỉ thấy Tống Tinh Thần đè chặt khuỷu tay Quang trọc, bẻ quặt cánh tay ra sau, Quang trọc đau đến chảy nước mắt, tôi nói: "Được rồi, được rồi!"
Tống Tinh Thần lúc này mới buông tay, Quang trọc xoa xoa cùi chỏ, nhìn hắn với ánh mắt kính nể. Cả đường đi Tống Tinh Thần chẳng nói chẳng rằng, Quang trọc còn chưa biết thân phận của hắn là gì.
Tôi bỏ đầu lọc thuốc vào túi vật chứng, ngoài ra phát hiện cái ghế bị xê dịch, trên bàn hình như từng đặt hai cái ly. Tôi suy đoán, liệu có phải lúc đó Sở Yên ngồi đây nói chuyện với một người? Ra bên ngoài ngó thử, đáng tiếc là nhà khách nhỏ này không lắp camera.
Tôi hỏi Tinh Thần có ý kiến gì không, trước mắt cũng chẳng có ai khác để hỏi. Hắn nói: "Ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, chắc là để gặp ai, có lẽ là gặp đàn ông."
"Ngươi nói cái gì?" Âm điệu Quang trọc nháy mắt tăng cao: "Sở Yên sẽ không tới đây gặp đàn ông đâu, cẩn thận ta đánh ngươi...á..đệ sai rồi, đệ sai rồi!"
Tống Tinh Thần kéo tai Quang trọc dúi xuống khiến hắn không thể ngóc đầu lên, tôi nhìn mà phì cười, luôn miệng khuyên can.
Quan hệ xã hội của Sở Yên rất đơn giản, ngày thường gần như không bước chân ra khỏi nhà, thế thì bạn quen biết trên mạng có khả năng cao, việc này cần nhờ tới Lão Yêu.
Tôi gọi điện cho Lão Yêu, vẫn như thường lệ, bị hắn trêu ghẹo một hồi, sau đó sảng khoái đáp ứng.
Tôi khoát tay: "Đói rồi, ra ngoài ăn gì đi."
Ra khỏi nhà khách, Quang trọc để ý một tiệm ăn lớn, hắn tới quầy gọi một bàn thức ăn, xách hai lốc bia, sau đó kéo ghế mời tôi, cười híp mắt: "Tống ca, mời ngồi."
Thức ăn còn chưa xong, chủ quán mang đậu lên để uống bia trước, Quang trọc nhấp một hớp bia, mặt mày hớn hở ba hoa về chuyện giang hồ của mình. Cái gì mà mười mấy tuổi đã lăn lộn, lần đầu đánh nhau bị người ta đâm dao vào bụng, rồi đi xe sang, chơi người mẫu vân vân...Những thứ người trong giang hồ trải qua cơ bản là giống nhau, quả thực chẳng có chút kiến thức nào.
Những nội dung này tôi nghe mà chỉ cười trừ, Tống Tinh Thần thì càng khinh thường nhếch mép.
Đột nhiên Quang trọc đập bàn một cái, trợn mắt với Tinh Thần: "Ta phát hiện người này không ổn. Ta đâu có nói chuyện với ngươi, không muốn nghe thì cút sang một bên, đừng có ở đây cười đểu!"
"Lại muốn được dạy dỗ?" Tinh Thần liếc mắt một cái.
Quang trọc ấp úng: "Quân tử...động khẩu không động thủ...ngươi coi thường ta ư? Ngươi từng trải thế nào nói nghe thử coi."
Tống Tinh Thần nhàn nhạt nói: "Ta không trải qua quá khứ phức tạp như ngươi, chỉ mới giết một số người thôi."
"Khoác lác!" Quang trọc khoa chân múa tay, chỉ vào Tống Tinh Thần rồi nói với tôi: "Tống ca, hắn đang khoác lác đúng không?"
Tôi cười khổ: "Hai ngươi hòa khí một chút đi, có cần phải đối chọi gay gắt như vậy không?"
Quang trọc nói: "Đúng vậy, đều là người luyện võ..."
"Người luyện võ?"
Đây là câu nói có sắc thái tình cảm nhất từ trước đến nay mà tôi nghe được từ miệng Tống Tinh Thần, có lẽ hắn cho rằng loại côn đồ như Quang trọc này dám tự xưng là người luyện võ thật khôi hài.
Quang trọc kiêu ngạo nói: "Không phải nói khoác chứ ta cũng theo lão đại luyện mấy năm tán thủ, ngươi nhìn cơ bắp ta xem, còn mảnh khảnh như ngươi mang theo thanh đao gỉ thì tự cho là người luyện võ hả? Hai chiêu cầm nã ban nãy của ngươi ra hiệu sách mua mấy cuốn về cũng học được, có gì đáng khoe? Còn nói đã từng giết người, nói dối cũng không biết lựa lời!"
Tống Tinh Thần lạnh lùng nhìn về phía tôi: "Tiểu thiếu gia, bây giờ ngươi đã biết thế nào gọi là có mắt không tròng chưa?"
Tôi nói với Quang trọc: "Ngươi bớt tranh cãi một chút đi, ngươi và hắn không quen biết, hắn lợi hại hơn ngươi tưởng đấy."
Quang trọc nói: "Hừ, đệ chẳng tin! Có bản lãnh đợi lúc nào chúng ta tìm chỗ tỷ thí!"
Tống Tinh Thần đáp: "Cần gì tìm nơi nào, ở đây luôn đi!"