Chương 568: Nghiệm thi không giải phẫu
Tôi vén tấm vải trắng lên, lộ ra một thi thể bà già, do mất quá nhiều máu nên da thịt đã tái nhợt như tờ giấy, lại còn đầy nếp nhăn.
Quang trọc la lên một tiếng: "Úi da, quá dọa người, cứ y như cương thi vậy..."
Tôi lập tức hắng giọng ra hiệu cho hắn chớ nói linh tinh, Ô Nhị Trụ cũng vừa giật mình nên không nghe rõ Quang trọc nói gì.
Giác mạc nạn nhân đục ngàu, đồng tử dính liền với thủy tinh thể, không còn phân biệt. Độ cứng thi thể đã đạt tối đa được một ngày, bắt đầu giải cương, đây là lúc thi thể bắt đầu có dấu hiệu thối rữa. Vết thâm do áp lực ngón tay không phai, máu đọng nhiều, tích tụ trong khoang chậu.
Tôi ra kết luận, thời gian chết ước chừng 5 ngày.
Nạn nhân nhìn có vẻ già hơn so với tuổi, tôi lấy thính cốt mộc ra nghe nội tạng, quả nhiên độ lão hóa của nội tạng chỉ tương đương với người 40 tuổi, tôi hỏi: "Nạn nhân này chưa tới 50?"
Hoàng đội trưởng rất ngạc nhiên la lên: "Ồ, Tống cố vấn cầm cái 'máy móc' kia liền nghe được? Không sai, bà ta năm nay 47 tuổi, người nông thôn kết hôn sớm, cộng thêm thường xuyên làm việc ngoài đồng ruộng, nên già hơn tuổi. Ví dụ như anh ta, năm này cũng chỉ có hơn 20." Hoàng đội trưởng chỉ vào Ô Nhị Trụ, bĩu môi.
Tôi hơi giật mình, nghĩ là anh ta lớn tuổi hơn mình, ai dè còn nhỏ vậy. Ô Nhị Trụ cười lém lỉnh nói: "Tôi đây đã có hai đứa rồi đấy, đồng chí chuyên gia, anh có mấy đứa con rồi?"
Tôi cười khổ: "Tôi còn chưa kết hôn."
"Hiểu hiểu, người thành phố các anh kết hôn muộn." Ô Nhị Trụ gật đầu.
Ban nãy dùng thính cốt mộc nghe, tôi phát hiện trong khoang bụng nạn nhân có một vết thương ảnh hưởng tới thận, liền đưa tay cởi quần áo nạn nhân. Ô Nhị Trụ không yên tâm hỏi: "Đồng chí chuyên gia, không phải anh định cắt xẻo chị dâu tôi đấy chứ?"
Tôi nói: "Xem xét vết thương thôi, tuyệt đối không giải phẫu."
Ô Nhị Trụ khá kiêng kỵ với cảnh này, quay mặt đi. Tôi cởi áo liệm nạn nhân ra, mạn sườn bên phải phát hiện một vết thương, xung quanh có màu đỏ tím, chứng tỏ là khi còn sống lưu lại.
Tay đeo găng cao su, tôi đẩy miệng vết thương ra, bên trong chảy ra một dòng huyết dịch sền sệt hôi thối, miệng vết thương còn phát ra tiếng động như cá nhả bong bóng, Quang trọc la lên : "Mẹ ơi!" Rồi lập tức xô cửa chạy ra ngoài nôn ọe.
Tôi khẽ mỉm cười, hắn làm tôi nhớ đến Vương Đại Lý, đã lâu rồi bên cạnh tôi không có ai phản ứng mạnh như vậy, tôi có chút hoài niệm.
Kiểm tra vết thương, tôi nói nhanh: "Từ mức độ ngưng kết tiểu cầu, đây là vết thương đầu tiên. Hung khí là một con dao dài, một bên có răng cưa, tương tự dao gắm chiến đấu. Lúc đó hẳn là hung thủ ngồi xổm, đột nhiên đứng dậy phát lực, một dao đâm vào mạng sườn nạn nhân, vết thương rất sâu, tổn thương đến thận."
Ô Nhị Trụ nghe mà đờ người: "Đồng chí chuyên gia, chỉ một vết thương nhỏ như vậy, sao anh có thể nhìn ra từng ấy thứ?"
Tôi lãnh đạm nói: "Kinh nghiệm cộng với kiến thức."
Ô Nhị Trụ đầy bội phục, nói với Hoàng đội trưởng: "Nhìn đi, người ta chẳng cần cầm dao rạch thi thể mà nhìn ra được nhiều như vậy, sao cảnh sát các ngươi chẳng được một phần?"
Rõ ràng Hoàng đội trưởng có vẻ sắp bộc phát tức giận. Tôi vội dàn hòa: "Anh hiểu lầm Hoàng đội trưởng rồi, giải phẫu tử thi là cơ sở để phá án, tôi thực ra là một Ngỗ Tác, phương pháp này của tôi người khác không học được."
"Ngỗ Tác?" Cả hai đồng thanh.
"Giải thích sau, chúng ta nghiệm thi tiếp đã." Tôi ra hiệu im lặng.
Lúc này Quang trọc đã quay lại, xem ra thần kinh hắn vững hơn Đại Lý. Tôi bảo Tinh Thần hỗ trợ lật cái xác lại, sau lưng nạn nhân đầy lỗ máu, đã thối rữa nghiêm trọng, rỉ ra huyết dịch. Người khâm liệm cho nạn nhân đã dùng bông để chặn vết thương, tôi kéo ra một miếng bông, miếng bông đã bị thi dịch thấm đẫm, Quang trọc thấy vậy sắc mặt lại tái xanh, có điều lần này không nôn ói nữa.
Vết thương trên lưng giống vết thương ở mạn sườn, là cùng một hung khí gây ra, nhưng mức độ nông sâu khác nhau, ngoài ra biên độ lưỡi dao khá nhỏ, nếu như cầm dao bằng một tay, biên độ xê dịch sẽ ở khoảng 30°, cho nên tôi nghĩ hung thủ cầm dao bằng hai tay.
Tôi hỏi ý kiến Tống Tinh Thần, hắn là chuyên gia về mặt này, Tống Tinh Thần cũng nhất trí.
"Con dao này rất sắc bén, nhưng sức lực của hung thủ hẳn là không khỏe lắm."
Tôi vừa nói vừa chỉ mấy vết thương: "Chỗ này...chỗ này...chỗ này đều có xương sườn bảo vệ, dao đâm tương đối nông, các chỗ khác thì sâu hơn. Hẳn là hung thủ nấp trong bóng tối đánh lén một dao, sau khi nạn nhân hoảng hốt ngã xuống liền nhào lên lưng đâm mười mấy nhát."
Có thể hạ thủ như vậy, theo tôi đây không phải lần đầu giết người. Nhưng hiểu biết về cấu tạo cơ thể người của hung thủ khá hạn hẹp, nên mới một hơi đâm nhiều nhát như vậy.
Tôi xem xét toàn bộ thi thể một chút, đáng tiếc đã bị tắm rửa, rất nhiều manh mối đã trôi mất. Từ thứ tự sát hại, vợ của Ô Lão Hán hẳn là bị giết sau, bởi lúc giết bà ta hung thủ gây ra động tĩnh tương đối lớn.
Tôi mặc lại đồ liệm cho nạn nhân, tiếp tục xem thi thể thứ hai, Ô Lão Hán.
Ô Lão Hán cũng cùng lắm là 50 tuổi, người nông thôn kết hôn sinh con thật sớm, tôi cởi áo liệm ra, phát hiện vết thương trên người khá ít, có ba vết đều ở bụng, từ vị trí nhìn thì nạn nhân cầm dao tay phải, đâm từ chính diện.
Nhưng ba vết này không phải trí mạng, trên vai và lưng ông ta có vết xước mảnh kính, xương cổ gãy, phần tóc mai dính đất. Kết hợp với lời kể của Ô Nhị Trụ, tình huống hẳn là Ô Lão Hán trúng dao, sau đó phá cửa sổ bỏ chạy, kết quả bị ngã gãy cổ chết.
Tôi dùng thính cốt mộc nghe, quả nhiên phổi của ông ta có đọng nhiều máu.
Người bị gãy cổ sẽ không chết ngay, trên thực tế là sau khi bị gãy cổ, Ô Lão Hán một mực duy trì tư thế đó, nói không được, cũng không cử động được, cuối cùng máu tràn vào phổi mà chết. Trước khi chết ông ta đã trải qua đau đớn khổ sở, điều này thể hiện rõ trên nét mặt.
Điều tôi quan tâm không phải cách ông ta chết, mà là vết thương ở bụng. Tôi kiểm tra lại một chút, thậm chí còn hoài nghi mình có nhìn lầm hay không? Vết thương trên thi thể này khác hoàn toàn thi thể trước, tôi đã khám nghiệm nhiều thi thể như vậy, liếc mắt là có thể nhận ra, cái này căn bản không phải cùng một người làm.
Chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người?
Tôi đang suy tư thì chợt Ô Nhị Trụ vỗ gáy một cái nói: "Đồng chí chuyên gia, tôi có chuyện này muốn báo cáo."
"Nói đi." Tôi gật đầu.
Anh ta ra dấu bằng tay, nói: "Chẳng phải ban nãy anh nói hung khí là một con dao có lưỡi cưa sao? Tôi nhớ ra rồi, anh Vọng Vũ có một con dao như vậy, là lúc trước đi du lịch mua làm kỷ niệm, quý như bảo bối, là vật bất ly thân."
"Có ảnh không?" Tôi hỏi.
"Không có." Ô Nhị Trụ lắc đầu.
Tôi hỏi Hoàng đội trưởng: "Có tìm được hung khí không?"
"Không, có vẻ như bị hung thủ mang đi, hoặc là xử lý rồi."