Chương 63: Phong tỏa hung thủ
Một lát sau, Hoàng Tiểu Đào gõ cửa, thấy nàng đã ăn mặc chỉnh tề, tôi nói: "Cô cũng nhanh nhỉ, không phải nói con gái thay đồ phải mất nửa giờ sao?"
"Đần, tôi sợ các anh chờ, nên dậy sớm để thay đồ rồi."
"Được, chờ tôi năm phút."
Tôi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cùng Vương Đại Lý rút thẻ phòng, ra ngoài. Vương Đại Lý nịnh nọt: "Tiểu Đào tỷ tỷ, hôm nay thật đẹp."
"Nói thừa, ta ngày nào chẳng đẹp." Hoàng Tiểu Đào tự luyến, nói: "Ngươi khỏi bệnh rồi à?"
"Đó là đương nhiên, thân thể của tôi cứng rắn như sắt, cảm mạo thông thường sao có thể quật ngã tôi."
Hoàng Tiểu Đào gõ cửa phòng Vương thúc. Vương thúc ra mở cửa, ông mặc một cái áo ba lõi, bắp thịt cuồn cuộn, cổ áo lộ ra lông ngực đen sì. Nách đeo súng lục, một tay gác lên khung cửa, một tay cầm bình rượu đang uống dở, miệng ngậm thuốc lá. Chòm râu quai nón, cơ thể vạm vỡ, ánh mắt u buồn, dáng vẻ y như trong phim HongKong.
Hoàng Tiểu Đào hắng giọng: "Sáng sớm đã hút thuốc uống rượu, chẳng trách mà vợ li dị ông, đi!"
Vương Nguyên Thạch thờ ơ chẳng quan tâm, rít hơi thuốc, nhấp ngụm rượu, đóng cửa lại. Năm phút sau đã mặc xong quần áo, xuất hiện ở cửa.
Vương Đại Lý nói: "Mấy ngày này ở chung, ta phát hiện Vương Đại thúc thực ra khá hay."
"Đàn ông quá lãnh khốc thì không tin tưởng được, có thời gian rảnh ngươi cứ tìm hiểu một chút về lịch sử tình cảm của ông ấy, bảo đảm ngươi sẽ thấy mới mẻ." Hoàng Tiểu Đào nói.
Vương Đại Lý cười hề hề: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi chân thật nhất, tỷ xem có thể dựa vào không?"
Hoàng Tiểu Đào liếc hắn một cái: "Nam nhân củi mục, càng không nhờ vả được."
Vương Đại Lý tức thì xạm mặt, lại hỏi: "Vậy tỷ cảm thấy Tống Dương là loại người nào, có dựa vào được không?"
Tiểu Đào liếc tôi một cái, mặt tôi tức thì nóng lên, sau đó nàng lạnh lùng đáp: "Không biết!"
Sau khi bốn người rời nhà khách, tôi nói một lượt những thứ Lão Yêu tìm được cho mọi người, Vương Đại Lý kinh ngạc nói: "Nguyền rủa giết người? Vậy vụ án này làm sao mà phá được?"
"Phá thế nào, phá thế nào, mấu chốt là..." Hoàng Tiểu Đào trầm ngâm: "Chúng ta làm cách nào mới định tội cho hung thủ được?"
Nói ra cũng bằng thừa, trong luật pháp không có quy định nguyền rủa là phạm pháp, nếu không hàng ngày cãi chửi nhau đã có cả mớ người bị bắt giam. Tôi nói: "Nhưng nguyền rủa này chứng thực là có tồn tại, tuyệt đối không thể để mặc những người tiếp theo bị hại được. Tôi cảm thấy ta nên xin phép giám đốc Trình, đối với vụ án đặc biệt thì phải có cách xử lý đặc biệt."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Nói cũng phải, có điều chuyện này chúng ta đích thân trải qua thì tin, nhưng những cảnh sát kia nếu như nge thấy nguyền rủa giết người, nhất định sẽ giao động."
Tôi nói không sao, bởi độ tài linh miêu giết người này, có thể đơn giản hóa một chút, đầu tiên hung thủ phải thả nó vào trong nhà nạn nhân, để nó lại trong một thời gian nhất định mới có thể phát huy tác dụng. Cuối cùng là hung thủ phải lén lút che giấu chân tướng, sau chuyện này đem nó đi.
Tuy nói là nguyền rủa, nhưng lại không vô hình và tùy ý giết người giống như mọi người tưởng tượng. Mà nguyền rủa này có cơ sở khoa học, nhân tố con người trong đó vẫn rất lớn, nên vẫn còn những manh mối có thể điều tra ra.
Một điều nữa, tôi cũng không định công khai hoàn toàn việc nguyền rủa, để tránh lòng quân giao động như Tiểu Đào nói.
Chúng tôi tới phòng họp lầu hai cục cảnh sát, Hoàng Tiểu Đào gọi đồ ăn sáng đến, mọi người cùng ngồi quanh bàn ăn điểm tâm. Tôi thấy Liêu tổ trưởng cũng ở đây, thấy chúng tôi đi vào, mọi người nhất thời vội vàng, tôi phất tay: "Không sao, vừa ăn vừa thảo luận."
Đầu tiên là liệt kê một chút đầu mối, hai cảnh sát trực ở bệnh viện tối qua nói đứa bé đã ổn định tinh thần, sáng nay đã gọi cho dì của nó đến đón.
Tiếp đó là có người điều tra việc kinh doanh của nạn nhân, manh mối khá hỗn loạn, không có gì đáng giá.
Bạch Nhất Đao thì điều tra cái tên Hớn Quân, Hớn Quân là giám đôc một công ty chuyên về nhập khẩu linh kiện điện tử, sau đó lắp ráp, dán lên nhãn hiệu công ty bán ra khắp các nước, là một công ty tương đối lớn ở Trung Quốc.
Nạn nhân nam trong vụ án là đối tác lâu năm của công ty, bản thân Hớn Quân cho biết, trước đó cả hai còn một đơn hàng chưa quyết toán, vì giao dịch thông qua trung gian nên đương nhiên tiền sẽ được chuyển cho hắn sau khi nạn nhân chết.
Tôi hỏi Bạch Nhất Đao: "Ngươi có gặp trực tiếp hắn không?"
Bạch Nhất Đao gật đầu: "Có."
"Ngươi đã xác minh những gì hắn khai chưa?"
Bạch Nhất Đao lười biếng dựa vào ghế: "Cả ngày hôm qua ta vất vả điều tra, Hớn Quân là một quản lý, công việc rất bận rộn, ta chờ ngoài nhà xưởng tới nửa ngày, hít đầy bụi mới gặp được hắn. Điều tra là vào buổi tối, nào có thời gian đi xác minh?"
Tôi khẽ cau mày, thôi đợi lát nữa tôi tự mình đi gặp Hớn Quân.
Lúc Bạch Nhất Đao bao cáo, chợt có một cảnh sát biểu hiện kinh ngạc, hình như có điều muốn nói. Tôi hỏi hắn, có phải là đã điều tra ra cái gì, hắn trả lời: "Tống cố vấn, hôm qua anh bảo tôi đi điều tra căn phòng trống đối diện nhà nạn nhân."
"Thế nào?" Tôi hỏi.
"Người thuê phòng cũng tên là Hớn Quân."
"Hắn thuê bao lâu?" Mắt tôi sáng lên.
"Chủ nhà nói cho thuê một tháng, sau khi có án mạng, hắn sợ đen đủi nên liền trả phòng. Hai ngàn tệ tiền đặt cọc hắn cũng bỏ luôn."
"Trả phòng ngày nào?" Tôi kích động hỏi.
"Ngày thứ hai, sau khi án mạng xảy ra."
Trong phòng liền xôn xao bàn tán, mặc dù vẫn còn mơ hồ, nhưng không thể không khẳng định là đã có chút ánh sáng le lói. Tất cả mọi người đều có biểu hiện phấn chấn, nhưng tôi lại thấy Bạch Nhất Đao nét mặt có gì không đúng, hay là tiểu tử này còn giấu diếm tôi điều gì?
Lúc này Liêu tổ trưởng giơ tay nói: "Tống Dương, ta có mấy lời, không biết có nên nói không."
"Ông cứ nói đi." Tôi gật đầu.
"Cái tên Hớn Quân này, lúc mới nghe ta đã cảm thấy quen quen, đột nhiên nhớ ra, trong vụ án mạng đầu tiên, hắn cũng có chút quan hệ với nạn nhân, nhưng ban đầu kiểm soát thì bỏ qua, bởi hắn không thể nào gây án." Liêu tổ trưởng nói.
"Quan hệ như thế nào?" Tôi hỏi.
"Hớn Quân và nạn nhân nam trong án mạng đó là đối thủ cạnh tranh trong cùng công ty, sau khi cả nhà nạn nhân xảy ra chuyện, Hớn Quân liền được thế chỗ vị trí giám đốc. Sau đó chúng ta điều tra, thời điểm xảy ra vụ án hắn có bằng chứng vắng mặt cho nên ta nhận định chỉ là trùng hợp."
Tôi hỏi: "Như vậy phát sinh ba lần trùng hợp liên tiếp, ông có còn cảm thấy là trùng hợp không?"
Liêu tổ trưởng trầm mặc một hồi, nói: "Hai vụ án này đều rất không bình thường. Hung thủ không sử dụng dao súng, cũng không dùng dược vật, trên thực tế đã vượt qua hoàn toàn nhận thức của chúng ta, ta cho là..."
Tôi ra hiệu dừng, nhìn vòng quanh từng khuôn mặt kinh ngạc trong phòng, mở miệng nói: "Ta cho là hung thủ dùng một thủ pháp nào đí, có thể làm cho người ta phát điên thông qua nhiễu động từ trường sinh vật."
Trong phòng lại rộ lên tiếng bàn tán, các cảnh sát châu đầu nghị luận, một lúc sau mới yên tĩnh lại. Tôi mang suy diễn của mình nói ra một lượt, cùng với những gì Trương Lục Nhi khai có liên quan tới bức tượng mèo bí ẩn.
Các manh mối đều chỉ ra Hớn Quân chính là hung thủ, trên tay hắn có một tác phẩm điêu khắc bí ẩn có thể khiến từ trường của sinh vật nhiễu loạn, tạo ra sự thay đổi lớn trong tính khí con người. Trước và sau khi giết người, Hớn Quân đã ở đối diện nhà của nạn nhân để theo dõi. Từ đó có thể suy đoán, Hớn Quân này cũng chưa thể hoàn toàn khống chế bức tượng kia.
Sau đó, hắn chạy vào trong nhà lấy hung khí đi, tôi suy luận rằng, chính là lúc xảy ra án mạng, hàng xóm vây kín, hắn lợi dụng hỗn loạn, lẻn vào trong.
Sau khi tôi nói xong suy luận của mình, trong phòng có thể dùng một từ ồn ào để hình dung, các cảnh sát hưng phấn thảo luận, nhưng duy có Bạch Nhất Đao thì ngồi im, ung dung không lo lắng.
Tôi đột nhiên hỏi: "Bạch Nhất Đao, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không...không có." Hắn gãi gãi mũi nói: "Pho tượng thần bí, Tống cố vấn, ngươi nói vậy có mơ hồ quá không?"
Tôi lờ mờ cảm thấy, tiểu tử này rất mờ ám!