Chương 665: Thi thể nữ ở nhà máy hóa chất
Hôm sau, mình tôi tới nhà tên lừa đảo, vào bên trong tôi không khỏi cảm khái, sang trọng như vậy thì hắn đã lừa không biết bao nhiêu tiền của người ta. Mà đây mới chỉ là nhà tạm của hắn ở Nam Giang.
Tôi tìm kiếm trong phòng, phát hiện trên tủ lạnh dán đầy giấy ghi chú, những dự định làm gì của vợ Lưu Khải Kỳ đều viết trên đó, ví như Chiều 3h đi làm đầu; 6h tối ăn cơm với bạn, vân vân.
Kiểm tra phần ngày tháng, nữa lừa đảo ghi lại điều cuối cùng là 9h tối đi thẩm mỹ viện, 23/11, tức là hôm kia. Tôi chợt đau đầu, sao mình lại phải dính đến chuyện này chứ?
Nhớ ra trong phòng ngủ có mấy tờ quảng cáo thẩm mỹ viện, xem ra cô ta rất để ý đến nhan sắc, liền lấy một chai sữa chua nước, ngồi xuống ghế, lần lượt bấm điện thoại cho các cơ sở thẩm mỹ này.
Hỏi một vòng, một cơ sở nói đúng là Nhiệt Độ Đình là khách hàng của họ, tuần nào cũng tới chăm sóc, nhưng hôm kia hẹn mà chưa thấy tới. Tôi nói cảm ơn sau đó cúp máy. Lưu Khải Kỳ có nói, vợ hắn lái xe đi, Nhâm cảnh quan đang tra hỏi những xe cộ bị mất. Ban nãy xem tủ quần áo, nữ lừa đảo cũng không có dấu hiệu bỏ đi, mặt nạ trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn, việc này chứng tỏ chuyện cô ta mất tích là không có dự định từ trước.
Uống hết chai sữa chua, tôi ném vào thùng rác, đi chỗ khác điều tra. Trong điện thoại của tôi có ảnh chứng minh thư của Nhiệt Độ Đình, tôi tìm vài người trong chung cư hỏi thăm, không ai ấn tượng gì. Chỉ có bảo vệ nói từng gặp, nhưng cũng không biết việc cô ta mất tích.
Từ những manh mối trong tay, rất có thể nữ lừa đảo này mất tích trên đường đi thẩm mỹ viện, chỉ có thể dùng cách đần độn là tìm một lượt đoạn đường này. Thành thật mà nói, chuyện này có chút mò kim đáy bể, một người trưởng thành không có khả năng ở im một chỗ hai ngày, nhưng trừ cách đó ra tôi cũng chưa nghĩ ra cao chiêu gì.
Tôi gọi Nhâm cảnh quan tới, bảo anh ấy lái xe chở mình đến cơ sở thẩm mỹ viện kia, trên đường quan sát bốn phía xung quanh, nhưng tới nơi cũng chẳng thu hoạch được gì.
Tôi nói: "Đổi con đường khác dẫn tới đây đi."
Đi con đường thứ hai, cũng không có phát hiện. Giờ đã là buổi trưa, Nhâm cảnh quan ái ngại: "Thật ngại quá, bắt cậu điều tra những thứ này đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, đợi lát mời cậu bữa cơm nhạt."
"Ăn cơm không cần vội, mà sao anh cứ nhất định phải bắt cô gái này, chạy đi chạy lại mất công."
"Bởi tôi là người thích làm việc một cách hoàn mỹ, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm tới cùng." Nhâm cảnh quan đáp.
Con đường thứ ba tương đối vòng vèo, tôi có cảm giác khả năng cô ta đi đường này không lớn. Đang lái xe đột nhiên Nhâm cảnh quan phanh gấp, lấy một bức ảnh trong túi ra, nhìn đi nhìn lại, rồi vỗ đùi la lên: "Chiếc xe kia chính là xe của nghi phạm!"
Đây là một phát hiện quan trọng, tâm trạng tôi vui mừng, rốt cuộc cái vụ án lừa đảo này cũng có thể kết thúc. Chúng tôi xuống xe đi tới chiếc xe trước mặt. Nhâm cảnh quan sờ ống pô, nói: "Còn ấm, rõ ràng vừa có người lái tới đây."
"Chúng ta ở đây chờ chủ xe đi." Tôi nói.
"Qua tiệm đồ cay Tứ Xuyên kia ăn cơm đi, tiệm này có phục vụ đặc biệt." Nhâm cảnh quan chỉ sang bên cạnh.
"Phục vụ đặc biệt?" Tôi tò mò.
Chúng tôi vào tiệm đồ cay Tứ Xuyên, gọi vài đĩa thức ăn, sau đó thì 'phục vụ đặc biệt' tới, thì ra là một tẩu thuốc lớn, Nhâm cảnh quan rít mấy hơi, mặt đầy hưởng thụ: "Có phong vị khác, Tống cố vấn có muốn một cái không?"
Tôi xem thường: "Tôi khuyên anh đổi sang hút thuốc lá điện tử đi, chết muộn hơn mấy năm chẳng phải được hưởng thụ thêm mấy năm sao?"
Nhâm cảnh quan xua tay: "Hút cái đó chẳng thú vị gì cả."
Ăn cơm cùng một quỷ khói Kỷ Hiểu Lam đầu thai, quả thực chẳng có chút vui thú gì. Ăn được một nửa thì đột nhiên có bóng dáng mấy người trẻ tuổi bước ra chiếc xe kia, chúng tôi lập tức buông đũa chạy ra ngoài.
Nhâm cảnh quan chặn trước đầu xe, hét: "Đi xuống cho ta!"
Tiểu tử xuống xe, đầu óc mơ hồ nhìn chúng tôi, Nhâm cảnh quan nói: "Thành thật khai báo, chiếc xe này từ đâu ra?"
Một tên tóc vàng nói: "Là của cha tôi tặng sinh nhật."
Tôi không khỏi buồn cười, cũng rất giỏi nói dối đấy. Nhâm cảnh quan nói: "Nói như thật nhỉ, có cần ta gọi điện về đội quản lý phương tiện hỏi không. Khai báo cho thành khẩn."
Mấy đứa nhìn lẫn nhau, dùng khẩu hình trao đổi gì đó, hình như đang tính nước chạy, tôi vội trấn an: "Đừng sợ, chúng tôi không phải đến bắt các cậu, chỉ là đang tìm một người. Các cậu cứ nói thật, chiếc xe này có phải là nhặt được hay không?"
Tôi dùng động u chi đồng nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng, hắn lúng túng gãi đầu: "Cảnh sát thúc thúc, ông cũng thật lợi hại, vậy mà đoán được...Hôm đó buổi tối chúng tôi ra ngoài chơi, bắt gặp chiếc xe này đỗ ven đường, ổ vẫn cắm chìa, liền lái đi. Đây không tính là phạm pháp chứ?"
Tóc vàng cười hề hề: "Ngại quá, bọn tôi đang chuẩn bị đi hát karaoke, hay là tôi nói vị trí cho hai người, rồi tự hai người đi tìm."
"Tiểu tử, có phải muốn cùng ta về cục một chút?" Nhâm cảnh quan uy hiếp.
Tôi từng quen biết với đám thanh niên kiểu này, hiểu sự láu lỉnh của chúng, muốn kết thúc chuyện cho sớm bèn học cách Tiểu Đào, rút ra 100 tệ: "Đây là phần thưởng cung cấp đầu mối."
Tóc vàng mặc cả: "Cảnh sát thúc thúc, chúng tôi có 4 người lận, thúc chỉ cho một người à?"
Lòng tôi thầm văng tục, móc ra 3 tờ nữa, lúc này chúng mới đồng ý. Lên xe, Nhâm cảnh quan nói: "Tống cố vấn, không phải là tôi phê bình cậu, nhưng cậu làm vậy mất hết hình tượng cảnh sát nhân dân."
Tôi đáp: "Thứ nhất tôi không phải cảnh sát, thứ hai, anh nghĩ tôi rảnh rỗi lắm à, ngày nào cũng rong ruổi đi tìm một nữ lừa đảo? Kết thúc chuyện này cho sớm đi."
Đám thanh niên lái xe đi trước, chúng tôi theo sau, cỡ 30p thì tới một bãi đất hoang, cách đó 50m có một nhà máy hóa chất. Tóc vàng cười: "Cảnh sát thúc thúc, là ở đây, chúng tôi đi được rồi chứ?"
Nhìn khung cảnh vắng lặng này, 9h tôi chắc chắn ở đây đen kịt một màu, tôi thoáng đánh hơi thấy mùi án mạng.
Tôi xoay người rút chìa khóa xe của chúng, nói: "Xin lỗi, tạm thời các cậu chưa đi được." Sau đó sải bước đi qua bãi cỏ khô, bốn thanh niên đuổi theo phía sau hô: "Trả chìa khóa cho chúng tôi!"
Đi một đoạn, tôi phát hiện có dấu chân trên đất, dưới dấu chân còn có sợi tóc dài, vội bảo đám người phía sau đừng động. Tiếp đó lấy điện thoại ra chụp lại, đột nhiên thanh niên cao nhất bọn la lên: "Á, phía trước hình như có ai nằm!" Vừa nói bọn chúng vừa hét lên dạt ra, tôi và Nhâm cảnh quan kinh ngạc nhìn nhau, cố gắng tránh dẫm đạp hiện trường, đi tới bên kia. Khi vạt bụi cỏ ra, tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, một thi thể nữ bất ngờ nằm đó, đã có sự thối rữa, nghiêm trọng nhất là khuôn mặt, đã không thể nhận ra.
Tôi bảo Nhâm cảnh quan: "Gọi Tiểu Đào tới đây đi!"
Nhâm cảnh quan quay đầu nhìn: "Ai, mấy thằng nhóc bỏ chạy rồi, tôi đuổi theo..."
"Được rồi, chúng không phải hung thủ đâu." Tôi lắc đầu.