Chương 681: Sự thật về tiếng khóc ma ám
Ra khỏi mộ thất, Tư Mã Đức ân cần hỏi: "Có phát hiện manh mối gì không?"
Tôi không muốn tiết lộ, bởi bản thân nghi ngờ hung thủ đang trà trộn trong đoàn khảo cổ, liền nói vài ba lời cho qua, rồi bảo họ lấp cái rương lại.
Cái xẻng ban nãy tôi dùng để xúc đất vẫn vứt ở đó, nhân lúc không ai để ý, tôi cầm lên, giấu vào trong người, Tiểu Đào trêu: "Hớ, anh còn tiện tay dắt dê đi bán, muốn cái này làm gì, định học nghề đạo mộ à?"
Tôi nói: "Nếu như trong mộ có một cô gái đẹp như em, anh nhất định sẽ trộm."
"Đồ dê xồm!" Tiểu Đào nhéo lỗ tai tôi đau điếng.
Tôi khẩn thiết xin tha: "Phải rồi, làm giúp anh một cái ống trúc hoặc thứ gì đó tương tự, đêm nay cần dùng."
Băng Tâm hỏi: "Em có mua mấy hộp khoai tây, có dùng được không?"
Tôi gật đầu: "Hoàn toàn được, cái đó chất lượng còn tốt hơn ống trúc, muội mau ăn hết rồi đưa cái hộp cho ta."
Băng Tâm cười hì hì: "Bảo đảm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"
Tống Tinh Thần và Thôi cảnh quan cũng tới, đội khảo cổ bố trí cho chúng tôi hai cái lều vải, ba nam giới một lều, hai cô gái một lều.
Ban đêm ở đây rất buồn chán, các đội viên đội khảo cổ quây quần bên đống lửa tán dóc. Nhưng không thấy La Thư đâu, tôi hỏi một đội viên trẻ tên Tạ Đỉnh Nam: "La Thư đâu?"
Tạ Đỉnh Nam nhìn cái lều vải bĩu môi: "Đang ở trong lều viết ghi chép, người ta là một học bá!" Dứt lời cúi xuống tiếp tục đọc cuốn: "Ta là mạc kim giáo úy."
Băng Tâm thở dài: "Học bá luôn dễ bị gạt ra rìa, ở đâu cũng vậy!"
Tiểu Đào nói: "Xem ra Tôn đại tiểu thư đã từng đích thân trải qua."
"Mặc dù muội là học bá, nhưng đáng yêu cho nên ở trường rất được hoan nghênh đấy."
"Thế mà thường ngày đi với bọn ta, chả thấy cô qua lại với bạn bè bao giờ?"
Tiểu Đào vạch trần đúng chỗ ngứa, Băng Tâm ôm ngực ra vẻ đau lòng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, có cần nhạy bén như vậy hay không?"
Tôi nhớ Băng Tâm hồi học tiểu học được nhảy cóc 2 lớp, bạn cùng lớp đều lớn tuổi hơn con bé, cộng với sự quản lý nghiêm ngặt của Tôn Hổ, việc không có bạn bè cũng có thể lý giải.
Tôi hỏi Băng Tâm: "Chất độc trong phổi nạn nhân tìm ra chưa?"
Băng Tâm nói: "Chất độc là canxi phôtphat, chất này gặp nước sẽ bốc cháy kịch liệt, nhưng còn một loại chất độc hữu cơ, muội chưa biết nó là gì."
Canxi phốt phat là đủ trí mạng rồi, tôi hỏi: "Chắc chắn chất thứ hai cũng là độc dược?"
"Muội đã dùng chuột bạch làm thí nghiệm, đúng là chất độc." Băng Tâm đáp.
"Đất trên quần áo nạn nhân thì sao?"
Băng Tâm khua chân múa tay: "Nói ra mấy người đừng giật mình, muội nhờ một vị thúc thúc chuyên xét nghiệm làm, ông ta dùng phương pháp carbon 14 để giám định, mẫu đất đó niên đại đã hơn 1000 năm."
Tiểu Đào cả kinh: "Thật ư?"
"Một trăm phần trăm!" Băng Tâm khẳng định.
Tôi trầm ngâm chốc lát, giao mẫu đất vừa lấy được cho Băng Tâm, dặn dò: "Đây là chất độc lấy từ trong mộ, nghi là giống với chất độc trong cơ thể nạn nhân. Còn đây là đất ở dấu chân, muội dùng phương pháp carbon 14 giám định xem có phải là lão yêi quái bò ra từ quan tài hay không."
Tiểu Đào hỏi: "Dấu chân? Anh có chụp ảnh lại không?"
"Có chụp một tấm, có vẻ là một đôi giày cổ đại, nếu gặp lần nữa anh nhất định sẽ nhận ra." Nói tới đây, nghĩ đến Tống Tinh Thần khá am hiểu về quần áo cổ nhân, liền bảo hắn xem.
Tống Tinh Thần rất nhanh nói: "Đế giày có phần sắt chống trơn trượt, đây là giày của võ tướng thời Đường Tống, hẳn là cùng bộ với mũ giáp."
Thôi cảnh quan há hốc mồm: "Vậy chẳng lẽ đúng thật là..."
"Không không, chúng ta đang bàn luận, đừng kết luận vội. Hung thủ cố tình bày ra nghi cục, là muốn hướng điều tra viên đi theo hướng này, ta phải không được bị dắt mũi." Tôi cười.
Nói chuyện vụ án xong, Tiểu Đào cầm cái túi Băng Tâm mua tới lên lục lục: "Tôn đại tiểu thư, sao cô không mua mỹ phẩm dưỡng da?"
Băng Tâm lè lưỡi: "Muội nghĩ tỷ có mang, lần nào cũng mang theo mà."
Tiểu Đào cười khổ: "Lần này thì quên!"
Lúc này nữ sinh thắt bím nói: "Ở đây tôi còn ít mật ong SOD, hay là mấy người dùng tạm đi."
Hai mắt Tiểu Đào sáng lên: "Vậy cảm ơn cô nhiều!"
Hơn 9h, Tư Mã Đức bảo tất cả đi ngủ, để lại một công nhân trực đêm, trực đêm sẽ có thêm tiền công. Chúng tôi vào lều vải, tôi nói với Thôi cảnh quan: "Hại anh phải vất vả rồi, áy náy quá."
"Không không, nào có, đây là bổn phận mà." Thôi cảnh quan có chút xấu hổ.
"Phải rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi phải làm chút chuyện nhỏ. Nói trước để mọi người biết, tôi sẽ cố hết sức không làm ồn đến mọi người." Tôi nhắc nhở.
"Có cần để đèn không?" Thôi cảnh quan hỏi.
"Không, cứ tắt đèn đi."
Thôi cảnh quan mặt đầy nghi ngờ, tắt đèn. Tôi bảo Tống Tinh Thần đừng ngủ trước, sau đó dùng xẻng đào một cái hố trên đất, cắm cái ống khoai tây xuống, rồi lấp đất xung quanh lại.
Tinh Thần liếc mắt nhận ra: "Nghe âm thanh đoán vị trí?"
Tôi cười: "Không sai!"
Đây cũng không phải do tôi sáng tạo ra, năm xưa quân Thanh giao chiến với Thái Bình Thiên Quốc, Thái Bình Thiên Quốc đào địa đạo công thành, Quân Thanh liền chôn lọ sành xuống đất để binh lính trong thành nghe tiếng động. Mặc dù cách cả bức tường dày một mét, lại có thể xác định phương hướng quân địch đào địa đạo.
Do Thôi cảnh quan kể chỗ này cứ nửa đêm sẽ có âm thanh quỷ dị, cho nên tôi muốn nghe xem cái âm thanh này rốt cuộc phát ra từ đâu.
Làm xong, tôi nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, Tống Tinh Thần ngồi xếp bằng ở một góc, điều tức. Ước chừng khoảng 11h đêm, đột nhiên có tiếng động âm u truyền tới, nghe có điểm giống tiếng gió, dần dần trong đó xuất hiện tiếng nữ nhân khóc lóc u oán. Ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này, tiếng khóc thật khiến người ta sởn gai ốc.
Tôi nghiêng người, đặt tai lên ống khoai tây, Tống Tinh Thần thì tay nắm chắc đao, sẵn sàng xông ra. Tôi nhắm mắt lắng nghe một lát, la lên: "Hướng 7h, nhanh!"
Cả hai lập tức xông ra, hướng về phía âm thanh chạy, kết quả chẳng có một bóng người. Tống Tinh Thần chỉ một chỗ nói: "Tiểu Thiếu Gia, nhìn kìa!"
Dưới đất trồi lên một đống, tôi đưa xẻng cho Tinh Thần, hắn đào mấy cái, nhấc bên dưới ra một cái túi, trong đó một cái máy ghi âm đang bật ở mức âm lượng tối đa, phát ra âm thanh rợn người.
Tống Tinh Thần tắt bỏ, tôi xem xét xung quanh, dưới đất hình như có dấu chân, chưa kịp nhìn kỹ thì sau lưng chợt có tiếng hét thất thanh, là giọng của Băng Tâm!
Sợ con bé gặp bất trắc, tôi vội chạy về lều nữ, hỏi: "Sao vậy?"
Băng Tâm sợ đến mức giọng nói lạc đi: "Tống Dương ca ca, có..có cái gì đó liếm mặt muội..."
Tiểu Đào nói: "Ban nãy lúc em ngủ, hình như cũng cảm giác có gì đó chạm vào tay, còn tưởng là nằm mơ."
Tôi hỏi: "Anh vào được không?"
"Vào đi!" Tiểu Đào đáp.
Tôi vào trong lều, bật đèn, trông thấy Băng Tâm thì suýt bật cười. Tiểu Đào thì mặc nguyên quần áo ban ngày đi ngủ, còn Băng Tâm lại mặc bộ đồ ngủ kiểu con gấu. Để ý góc lều bị đẩy lên một lỗ, tôi cầm tay Tiểu Đào nhìn, rồi lại quan sát má Băng Tâm. Cả hai đều dính một ít chất lỏng nhơn nhớt.
Tôi nhớ tới chuyện hai nữ sinh kia kể, chẳng lẽ thật có một tên biến thái chui vào trong để liếm người? Nhưng phần góc lều hở rất nhỏ, đừng nói chui người vào, đến cái đầu còn chả lọt. Trừ khi đó là một con ma lưỡi dài!
Tôi nhìn bốn phía, bỗng phát hiện thấy một hàng dấu chân nhỏ, chợt hiểu ra...