Âm Phủ Thần Thám

Chương 706: Cạm bẫy dưới đường hầm

Chương 706: Cạm bẫy dưới đường hầm


Trong lòng có tâm sự nên đêm đó tôi ngủ chẳng yên, sáng hôm sau tỉnh dậy hai mắt cay xe, người ê ẩm đau nhức. Tiểu Đào lại gần nói: "Đau người à, để em xoa bóp cho."
"Không cần đâu." Tôi xua tay.
Không cho tôi phản bác, nàng đặt tay lên vai bắt đầu bóp. Lực bóp vừa phải, hết sức thoải mái. Bóp xong tôi cũng đáp lễ xoa bóp lại cho nàng, Tiểu Đào nhắm nghiền mắt phát ra tiếng rên. Giờ phút này ở trước mặt tôi, nàng đã tháo bỏ lớp ngụy trang kiên cường, chỉ là một cô gái yểu điệu thục nữ, càng khiến cho người ta mê đắm.
Trầm mặc một hồi, tôi nói: "Tiểu Đào, có chuyện anh cần thẳng thắn với em."
"Anh nói đi!"
"Cứ mỗi lần Huyết Anh Vũ xuất hiện, anh đều có cảm giác rất lạ, tim đập nhanh. Có điều anh thề thật sự không thích cô ta, chỉ có thể nói là...haiz, cũng chẳng biết diễn tả cảm giác đó như thế nào." Tôi ấp úng.
Nói xong, lập tức tôi thấy hối hận, tại sao lại phải thú nhận chuyện này? Nhưng thật tình tôi không muốn lừa dối Tiểu Đào, nàng có giận cũng phải nói thật.
Tiểu Đào chợt cười: "Đàn ông các anh thật giống nhau, vừa trông thấy phụ nữ đẹp là...cô ấy rất xinh đẹp ư?"
Thì ra Tiểu Đào chưa thấy mặt Huyết Anh Vũ bao giờ, tôi chẳng biết nói thế nào, bèn chống chế: "Có lẽ cô ta có nước thuốc gì đó, có tác dụng mê hoặc đàn ông." Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, sự hấp dẫn của cô ấy không nằm ở nước thuốc mà từ xương đã toát ra vẻ kiều diễm, cô ấy là một yêu tinh sống.
"Vậy anh nhất định phải cẩn thận nha! Trước có vụ án thế này, tội phạm là gái đẹp dụ dỗ cảnh sát nam, khiến anh ta biến chất. Đây là em đọc được trên báo, dù sao thì trong chữ sắc có bộ đao, ngàn vạn lần chớ trúng chiêu." Tiểu Đào căn dặn.
"Anh biết!" Tôi nói: "Mà sao em hiền thế, không nổi giận với anh à?"
Tiểu Đào xoay người, dúi tay vào trán tôi: "Giờ đang là lúc phá án, nếu là bình thường anh nói thế em chắc chắn sẽ nổi giận. Dù gì em cũng là con gái, chờ vụ án kết thúc em sẽ ghen cho anh xem."
Tôi xấu hổ không thôi, Tiểu Đào bổ sung: "Anh coi chừng đấy, đừng có mà phạm vào cái này, nếu không em không bao giờ tha thứ."
"Yên tâm, hôm qua là bất ngờ không kịp chuẩn bị. Lần sau gặp cô ấy anh nhất định mang theo thuôc giải độc." Tôi gật đầu, chân thành nói.
"Anh nói vậy thì em yên tâm rồi, giờ không còn sớm nữa, chúng ta tới cục đi."
Ăn qua loa bữa sáng, chúng tôi đến cục, Lương cảnh quan đã tới từ sớm, đang kiểm tra dấu vết tội phạm. Chờ đợi là vô cùng sốt ruột, chúng tôi tạm thời ngồi trong phòng làm việc, Tôn Lão Hổ với Vương Nguyên Thạch châm thuốc hút hết điếu này đến điếu khác. Băng Tâm không chịu được khói thuốc chạy ra mở cửa thì đúng lúc Lương cảnh quan đi vào. Lương cảnh quan hưng phấn nói: "Các vị, tìm được rồi. Có ngọn hải đăng cũ được xây dựng lại trên bãi biển bên cạnh con đường phía đông bắc Taipa. Có thể hung thủ đang ẩn náu ở đó."
"Đi!" Tiểu Đào đứng dậy nói.
"Chờ đã!" Tôn Lão Hổ lên tiếng: "Nếu đúng là Thợ Đồng Hồ ở đó, không tránh được một trận công kích, tổ đặc án đi trước, ta dẫn đặc nhiệm theo sau tiếp ứng. Tất cả hãy trang bị dụng cụ bảo vệ!"
Tôi bổ sung: "Dẫn hai chuyên gia bom mìn theo nữa."
Chúng tôi lên đường, lúc lái xe ra khỏi bãi, thấy Đao Thần đứng ở ven đường, Tiểu Đào dừng xe. Đao Thần mở cửa bước lên, Tiểu Đào trêu: "Hay là ông gia nhập tổ đặc án luôn đi!"
Đao Thần lạnh nhạt nói: "Thân phận trói buộc, hành động sẽ bất tiện."
Nửa tiếng sau, chúng tôi tới bờ kè đông bắc đường Taipan, Tiểu Đào cho xe chạy chầm chậm, tôi nhìn ra phía biển tìm kiếm, một ngọn hải đăng xuất hiện trong tầm mắt, hỏi: "Là cái kia sao?"
Trong bộ đàm vang lên tiếng Lương cảnh quan: "Đúng, chính là nó."
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rẽ vào một đường nhỏ, không lâu lắm thì đi tới phía dưới ngọn hải đăng. Đây là một vùng đất trống, tòa hải đăng lặng lẽ đứng sừng sững, xung quanh là biển khơi bao la. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy biển, hồi bé chẳng được đi du lịch bao giờ.
Tất cả đều mặc áo chống đạn khiến người phình ra, Lương cảnh quan dẫn hai cảnh sát đi trước, theo sát phía sau là Tiểu Đào, Đao Thần và Tống Tinh Thần. Cặn bã chiến đấu là tôi và Băng Tâm đi cuối cùng.
Lương cảnh quan đã văng cánh cửa gỗ mục nát, khung cảnh bên trong lộ ra giống như tiến vào một tòa nhà cũ. Trong phòng tối om, cánh quạt thông gió xoay tròn, hắt ánh mặt trời le lói.
Tôi trông thấy một cái hòm gỗ dùng làm bàn tạm thời, trên đó có vài đồ hộp, cầm lên ngửi: "Thức ăn còn rất mới, hôm qua chúng vẫn còn ở đây."
"Lại vồ hụt?" Tiểu Đào nhíu mày.
Lúc này bộ đàm Tiểu Đào vang lên tiếng Lão Hổ: "A đội a đội, bên đó tình hình thế nào, có cần bọn ta vào không?"
Tiểu Đào đáp: "Không gặp kẻ địch, xem ra đã tạm thời dời đi. Mọi người ở yên chờ lệnh!"
"Đã rõ!"
Băng Tâm cười: "Tiểu Đào tỷ tỷ lên làm chỉ huy cha muội, đúng là gió nước luân chuyển."
Bên cạnh có một cầu thang bằng gỗ, tôi với Tống Tinh Thần đi lên, là một sân thượng nhỏ, trên đó có một phòng điều khiển và một nhà kho. Chúng tôi phát hiện trong nhà kho một cái giường lo xo, một thùng đồ hộp lớn, linh kiện và đồ chơi bằng cót vương vãi đầy đất, trên cái giá bên phải cửa ra vào tôi tìm được một thùng thuốc nổ.
"Không sai, Thợ Đồng Hồ quả nhiên từng ở đây."
Tiểu Đào ở phía dưới kêu: "Bọn em tìm được một đường hầm."
Tôi và Tinh Thần vội đi xuống, bọn họ tìm được một cánh cửa phía sau cái hòm, là một đường hầm tối om om. Lương cảnh quan nghi ngờ hỏi: "Đường hầm này không nên có mới phải chứ nhỉ."
Chúng tôi đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta, Lương cảnh quan giải thích: "Căn cứ vào kiến trúc thông thường của bến tàu, hải đăng không được phép có đường hầm."
Nhìn bậc thềm đã tổn hại cùng mặt tường bong tróc, tôi nói: "Đường hầm này đã lâu đời rồi, có thể là xây cùng lúc với ngọn hải đăng."
Lương cảnh quan suy nghĩ một lát, nói: "Có thể mọi người không biết, từ những năm 50, Macao vẫn là một trạm trung chuyển buôn lậu ma túy của nước Anh, tôi nghi đường hầm này có từ thời đó, là một nhà kho bí mật."
Tiểu Đào phất tay: "Đi xuống xem một chút."
Tôi ngăn lại: "Chờ đã, gọi tổ Tôn thúc vào đã đề phòng bất trắc."
Lát sau Tôn Lão Hỗ dẫn theo tốp đặc nhiệm mặc quần áo rằn ri, trang bị đầy đủ vũ trang xông vào. Tất cả ở đó đợi lệnh, Tôn Lão Hổ cũng thay một bộ rằn ri, tôi nghe Vương thúc nói, hồi mới ra trường, cả hai đã từng tương giao một thời gian trong đội võ cảnh.
Thăm dò đường hầm không cần nhiều người, tôi đề nghị mình, Tinh Thần và Đao Thần xuống là đủ, bởi chúng tôi không cần đèn pin. Tiểu Đào không yên tâm, nhất định đòi đi cùng, Lương cảnh quan cũng đòi đi, anh ta nói bảo vệ chúng tôi là chức trách của mình.
Tôi bảo những người khác ở lại, năm chúng tôi chậm rãi đi vào trong.
Xuống bậc thang là một lối đi dài, hai bên tường phủ đầy rêu loang lổ, đá dưới chân cũng nhẵn bóng. Cuối lối đi là một hầm trú ẩn rộng rãi, bên tường có công tắc, tôi giơ tay bật lên, từng hàng bóng đèn nháy mắt sáng trưng. Đối diện chúng tôi là cửa sổ bằng kính ở tầm cao 2m, Thợ Đồng Hồ ngồi trong đó, giơ loa lên nói: "Hoan nghênh các vị quang lâm hàn xá!"
"Chết tiệt, lại là cái bẫy!" Tiểu Đào mắng. Đúng lúc này thì sau lưng chúng tôi vang lên tiếng nổ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất