Chương 725: Đội đặc nhiệm tấn công
Xem đến đây, ai cũng không đành lòng, Băng Tâm gục xuống vai Tiểu Đào khóc rất thương tâm.
Video vẫn đang chiếu, hình ảnh là hai tên thủ hạ đang kiểm tra Tôn Lão Hổ, thắc mắc: "Đánh chết rồi?" "Đều tại ngươi ra tay quá nặng!" "Là do hắn không đàng hoàng, trách ta sao được."
Lúc này Joker đi vào, chẳng nói chẳng rằng giơ súng bắn thủng sọ một tên. Tên còn lại hốt hoảng cầu xin tha thứ: "Lão đại, là hắn làm, không liên quan tới tôi."
Joker vỗ vỗ vào vai hắn, trong lúc tên thủ hạ tưởng đã được ân xá thì đột nhiên Joker trùm một tấm vải đỏ lên đầu hắn, thu tấm vải lại, cái đầu hắn cũng lìa khỏi cổ.
Joker hướng về phía máy quay, giang hai tay vô tội nói: "Xin lỗi, con tin bị chúng ta chơi đùa chết mất rồi. Trước giờ ta rất thưởng thức hành vi điên cuồng không màng sống chết, người cảnh sát này...rất có khí chất!" Hắn tặc lưỡi: "Đoạn video này giao cho các ngươi, có điều đừng nghĩ rằng ta không còn con tin nào nhé." Hắn dùng họng súng chĩa vào ống kính: "Các ngươi chính là con tin của ta!"
Hình ảnh hơi dừng lại, không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng khóc bi thảm của Băng Tâm. Tôi đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn quên việc toàn bộ đội đặc nhiệm vẫn đang quan sát qua video call. Bộ đàm vang lên tiếng đội trưởng, giọng anh ta lạc đi: "Tôn cục trưởng là một hán tử! Xin đưa ra mệnh lệnh!"
"Lập tức đột kích, trong này tất cả đều là phần tử khủng bố ngoan cố, không cần quan tâm, giết không chừa một mống!" Tôi gào lên.
Đội viên đội đặc nhiệm đồng thanh: "Yes, sir!" Trong giọng nói của họ không giấu được sự tức giận.
Giờ không phải lúc đau buồn, tôi vội vàng lấy cuốn băng ra, cất lại nói: "Mau rút lui, nơi đây đã bị Joker bố trí cạm bẫy."
Chúng tôi xoat người rời đi, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bắn nhau dữ dội, tâm trạng tôi chợt rét, tới nhanh hơn tưởng tượng.
Lúc chúng tôi sắp ra đến cửa, Joker bỗng ôm một khẩu súng máy đi vào. Tiểu Đào và Lương cảnh quan đồng thời giương súng nhắm vào hắn, Joker giơ hai tay lên nói: "Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn nói chuyện."
Tôi cả giận: "Con tin chết, ngươi còn dám xuất hiện? Ngươi cho rằng mình có thể sống mà rời đi sao?"
Joker cười to, viên đạn sau lưng hắn bay tới trúng vào tường. Đột nhiên Joker cởi áo ra, chỉ thấy vị trí trái tim của hắn có một chỗ gồ lên chảy máu, một vết chỉ khâu thật dài.
Tôi lập tức hiểu ra, tên xảo quyệt này đã chuẩn bị đường lui cho chính mình. Hắn chẳng hề sợ hãi rút điện thoại ra, giơ lên. Trên màn hình là mấy đứa trẻ bị trói, treo giữa lưng chừng không, nhưng chúng chẳng sợ sệt mà còn cười hưng phấn, xung quanh là bầu trời đêm, có lẽ là hình ảnh trực tiếp.
Joker chỉ vào ngực mình, nhe bộ răng vàng khè cười nói: "Chỉ cần tim ta ngừng đập, những đứa nhóc này sẽ rơi từ độ cao 50m xuống đất, bùm, biến thành đống thịt nát. Cách phá giải chỉ mình ta biết, trừ khi các ngươi mang V.I.P đến trao đổi."
Chúng tôi thất kinh, không ngờ hắn càng lúc càng hèn hạ, càng điên cuồng. Joker ung dung bước tới: "Thế nào, nhân sĩ chính nghĩa, không dám hành động sao? Tống Dương, lão già khọm luôn rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi có thể thành đại tài, nhưng ta thì thấy ngươi quá nghiêm chỉnh, đã bị cái chính nghĩa chán ghét kia che mắt hoàn toàn."
"Chính nghĩa chán ghét?" Những lời này kích thích tôi, tôi hét lên: "Bất kể các ngươi tự phóng đại chính mình thế nào, cùng lắm cũng chỉ là một đám ô hợp không có đức tin. Chỉ cần lợi ích lớn xuất hiện trước mắt, các ngươi sẽ lập tức chém giết lẫn nhau, tự mình tan rã."
"Ít nhất thì chúng ta cũng được sống thoải mái..." Joker toét miệng cười nham nhở: "Tên này là V.I.P à?"
Hắn đột ngột giơ súng bắn thẳng vào Cao Thiên Tuyệt, đây là việc chẳng ai ngờ được. Cao Thiên Tuyệt ôm ngực ngã xuống, hộc ra một ngụm máu, tôi vội vàng xem xét vết thương, cũng may hắn có mặc áo chống đạn, phát bắn vừa rồi quá gần, lực xung kích đã chấn thương phổi.
Đắc ý, Joker cười điên dại: "Nhìn biểu hiện các ngươi kìa, ha ha ha ha! Lão già khọm có rất nhiều tiền, lão thực ra cũng chẳng muốn lấy được V.I.P, mục đích của lão chính là không cho kẻ khác lấy được mà thôi, tiếp theo..."
Hắn chĩa súng vào Đao Thần: "Đến lượt tên phản đồ này rồi!"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Joker, phát động minh vương chi đồng. Hắn kêu lên một tiếng lui về phía sau, súng trong tay cướp cò, đạn bay vèo qua đầu Tiểu Đào, ghim vào tường.
Tiểu Đào hét lên: "Chặt tay hắn!"
Nàng và Lương cảnh quan đồng thời giơ súng, Joker cũng giơ súng lên. Đao Thần vung tay, thanh đoản đao cắm phập vào vai phải Joker, tiếp đó Tiểu Đào và Lương cảnh quan lập tức nổ súng, đạn tất cả bắn dọc từ vai xuống cánh tay tên hề.
Súng của Joker văng ra đất, nụ cười trên mặt hắn càng điên dại hơn: "Cứ việc bắn chết ta đi! Ha ha ha ha!"
"Điên cuồng tiếp đi!" Tiểu Đào mắng, bắn một phát trúng bắp đùi hắn. Joker càng đau thì càng cười điên cuồng, hắn nói: "Các ngươi không dám, đã như vậy thì...tất cả các ngươi nghe đây, ai giết chết ta, kẻ đó là thiên vương kế nhiệm!" Hắn hét lớn vào tai nghe trên tai.
Chúng tôi kinh ngạc không thôi, thật không ngờ hắn lại dùng đến ngón đòn này. Joker điên cuồng cười: "Bảo vệ ta đi, đám nhân sĩ chính nghĩa."
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Đao Thần lập tức lôi Joker vào, tôi thì đỡ Cao Thiên Tuyệt, lối vào nhà ma có một khúc cua, kẻ đi vào không nói không rằng nổ súng càn quét, đạn găm hết vào vách tường.
Chúng tôi nép sát vào bên phải, nhưng Joker hét lên: "Đồ ngu, ở đây này!"
Đối phương tiếp tục càn quét, lần này đạn cơ hồ là sạt qua cơ thể chúng tôi, Đao Thần đấm vào mặt Joker một phát, rồi bịt miệng hắn. Lúc nhóm người kia xông vào, Tiểu Đào và Lương cảnh quan nổ súng bắn trúng chân, sau đó bắn thẳng vào đầu, giải quyết chúng.
Tiểu Đào nói: "Sắp hết đạn rồi."
Nàng định đi qua nhặt súng nhưng lập tức bị hỏa lực ép lui trở lại, bên ngoài có rất nhiều tên, tôi nói: "Rút vào bên trong."
Trong nhà ma tối đen như mực, đối với chúng tôi có lợi hơn, đám người đi vào bắn loạn xạ, ánh lửa đạn chiếu sáng vách tường. Đao Thần giao Joker cho chúng tôi, hắn như bóng ma đến gần đám thủ hạ, lần lượt cắt đứt yết hầu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng hành lang.
Nhưng người cứ liên tục tràn vào, một mình Đao Thần không ứng phó được. Tôi để ý tường bên trong nhà ma rất mỏng, đạp mạnh một cái liền phá ra một lỗ hổng. Lương cảnh quan tiếp tục dùng sức đạp, tường vỡ ra đủ cho một người chui vào.
Chúng tôi lần lượt rời khỏi nhà ma, đám thủ hạ không để ý đến góc chết này. Tôi chất vấn Joker: "Mấy đứa trẻ kia ở đâu?"
"Đoán xem!" Hắn cười.
Tôi đã chán ngấy cái trò đùa cợt của hắn, dí mạnh ngón tay vào vết đạn ở vai Joker, hắn cười điên dại: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao?"