Âm Phủ Thần Thám

Chương 735: Con tàu đắm

Chương 735: Con tàu đắm


Mắt thấy Cuồng Trù định đâm Đao Thần, tôi liền gọi giật hắn lại, phát động minh vương chi đồng. Lục Đạo Cuồng Trù hét lên một tiếng, cả ngươi co quắp: "Con mắt của Tống gia, quả nhiên khác người...thật là muốn nếm thử vị nó ra sao." Nói xong hắn liếm mép.
Minh vương chi đồng chỉ có tính cấp cứu, Cuồng Trù sau lần bị dọa sợ lại tiếp tục hướng về phía Đao Thần. Trong lòng tôi như có lửa đốt, nếu tiếp tục dùng minh vương chi đồng, sẽ là lần thứ 3 trong hôm nay.
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên, toàn bộ du thuyền chấn động, tất cả đều mất thăng bằng. Nhân cơ hội này, Tống Tinh Thần, Tiểu Đào và Lương cảnh quan thoát được, Tống Tinh Thần ném kẻ khống chế mình xuống biển. Tiểu Đào và Lương cảnh quan đoạt súng của đối phương, quay lại càn quét đám vệ sĩ phía sau.
Cuồng Trù mất thăng bằng đang quỳ một chân dưới đất, hắn kinh ngạc không thôi, Thấu Xương Hương lúc này vọt lên boong thuyền, hô: "Cuồng Trù đại nhân!" Sau đó ném ra mấy cái ống khói, xung quanh lập tức tràn ngập khói trắng có vị ngòn ngọt.
Tôi la lên với mọi người: "Đừng hít thở!" Sau đó lôi thuốc giải ra, phát cho mỗi người một viên.
Du thuyền đã thăng bằng trở lại, toàn bộ phần thân chìm xuống mặt biển, cơ hồ như là chỗ nào đó bị thủng. Du khách trong khoang thuyền la hét ầm ĩ, Tiểu Đào lấy bộ đàm ra hạ lệnh: "Lập tức cường công lên thuyền!"
Tôi tới cạnh Đao Thần, nhét một viên thuốc giải cho hắn, hắn vô lực vén mặt nạ bỏ thuốc vào miệng. Tôi để ý thấy tứ chi hắn run rẩy, lúc này dù tôi có lột mặt nạ, chắc hắn cũng không phản kháng được.
Nhưng vì tôn trọng tôi không làm vậy, thực ra trong lòng tôi đã có hai Đao Thần, một là hung thủ sát hại ông nội năm xưa, một người khác là người đáng tin cậy, đã mấy lần cứu chúng tôi trong dầu sôi lửa bỏng. Chỉ có nghĩ như vậy, tôi mới có thể coi hắn là đồng minh.
Uống thuốc giải, Đao Thần thoáng khôi phục một chút, tôi hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Đao Thần đáp: "Tuyến mồ hôi của tên kia có độc!"
Tôi kinh hãi, Cuồng Trù còn có bản lĩnh như vậy? Cũng có lẽ là do hắn ăn thịt người lâu dài, cơ thể tích tụ lượng độc tố lớn, đã tự sinh ra kháng thể khác với người thường, có tác dụng tống độc tố qua chất bài tiết.
Tống Tinh Thần bước tới: "Tiền bối, ông khá hơn chưa? Mau đi cứu người!"
Đao Thần chống gối đứng dậy: "Đi!"
Tiểu Đào và Lương cảnh quan ôm súng đi trước, chúng tôi vọt vào khoang thuyền, bắn gục đám vệ sĩ đi lẻ, tới phòng 315, Tinh Thần giơ chân đá tung cửa, gọi: "Nam Nam!"
Trong phòng trống không, trên bàn vẫn còn ly và chén đĩa, Nam Nam đã bị mang đi.
Ai nấy đều cảm thấy nản chí, lúc này trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Lương cảnh quan vừa ló đầu quan sát đã bị hỏa lực ép lui lại, khung cửa lập tức biến thành một cái tổ ong.
Đám vệ sĩ đuổi tới bao vây hai đầu chúng tôi, không cách nào rời đi được. Tôi đột nhiên ý thức, nơi đầu tiên chúng lao tới lại là ở đây, chứng tỏ Nam Nam chưa bị chúng mang đi.
Cú nổ ban nãy chẳng lẽ là do...Huyết Anh Vũ?
Đúng lúc chúng tôi đang vào thế bí thì một loạt tiếng súng vang lên, bên ngoài có giọng nói của người mình: "Hoàng cảnh quan, Lương cảnh quan, chúng tôi tới rồi!"
Không ngờ trong giờ phút quan trọng này thì đặc nhiệm từ trên trời rơi xuống, chúng tôi đi ra ngoài, phát hiện người đông hơn lúc trước rất nhiều. Đội trưởng giơ tay chào, nói: "Lúc phát hiện chiếc du thuyền, tôi đã điện về trung khu, khẩn cấp điều trực thăng lên đường tiếp viện. Hiện giờ quân địch đã bị quét sạch."
"Làm đẹp lắm!" Tiểu Đào hỏi: "Bắt được Cuồng Trù không?"
Đội trưởng tiếc nuối lắc đầu: "Lúc chúng tôi đổ bộ lên thuyền, có một chiếc ca nô phi thẳng ra hải phận quốc tế bỏ trốn. Có hai người trên đó, căn cứ vào luật pháp quốc tế, chúng ta không có quyền hành động quân sự trên hải phận đó."
"V.I.P có trên cano không?" Tôi hỏi.
Đội trưởng đáp: "Là hai người đàn ông."
Xem ra Cuồng Trù và Thấu Xương Hương đã trốn thoát, có điều rất may là Nam Nam vẫn còn ở đây. Tôi nói: "V.I.P khả năng vẫn trên thuyền, chia nhau ra tìm."
Vừa dứt lời thì có đám du khách chạy tới, nháo nhào nói: "Cảnh sát tiên sinh cứu mạng, chiếc thuyền này sắp chìm rồi."
Chúng tôi trố mắt nhìn nhau, Tinh Thần nói: "Ta đi cứu Nam Nam, các ngươi dẫn họ rời đi đi."
Tôi nói: "Không, đi cùng nhau!"
Tiểu Đào hạ lệnh chuyển toàn bộ du khách lên trực thăng, cố gắng không bỏ sót một ai, lát nữa chúng tôi sẽ thoát thân bằng cách nhảy xuống biển, sau đó tất cả mặc áo phao vào, chạy ngược với phương hướng dòng người.
Từ tầng 2 trở xuống, nước đang tràn vào ồ ạt, bàn ghế lơ lửng, chúng tôi giật căng áo phao đi vào, gọi Nam Nam khắp nơi.
Với tốc độ nước dâng, chỉ chốc lát chúng tôi sẽ bị vây ở đây, tôi thở dài nói: "Không ổn, rút lui thôi!"
Tinh Thần vẫn gan lì nói: "Không, ta phải cứu con bé về, đây là sai lầm của ta, ta phải tự tay bù đắp."
Tôi nói: "Đây không phải là lỗi của ngươi, đừng tự trách bản thân! Nghe chứ, tiếng nổ vừa rồi hẳn là do Huyết Anh Vũ gây ra, hẳn cô ấy đã mang Nam Nam đi rồi. Có lục soát tầng dưới cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Dưới sự phân tích của tôi, Tống Tinh Thần mới đồng ý rời đi, chúng tôi lên lại tầng trên, lúc này du thuyền bị vào nước đã vểnh mũi lên giống như tàu Titanic. Hành lang bị nước làm ướt căn bản không trèo lên được, cửa vào ở tít trên cao. Tiểu Đào lấy bộ đàm ra: "Chết tiệt, bộ đàm bị vào nước, không liên lạc được."
Đột nhiên thân thuyền kêu rắc một tiếng, cả chiếc thuyền nghiêng về một bên đã không chịu được sức nặng, bắt đầu gãy đôi. Nhân cơ hội này chúng tôi vọt lên boong thuyền, ngằm nhìn bốn phía. Mặt biển đầy du khách đang mặc áo phao nháo nhào kêu cứu, trực thăng đang kép từng người lên bằng thang dây.
"Nhảy!" Tiểu Đào hô.
Chúng tôi lần lượt nhảy xuống làn nước biển lạnh giá, rất may trên người có áo phao, đội trưởng đội đặc nhiệm đứng trên một chiếc tàu tuần tra vẫy tay với chúng tôi: "Đừng di chuyển, chúng tôi tới cứu mọi người."
Anh ta đang định cho máy chạy thì đột nhiên khoang lái bốc khói đen, Tiểu Đào hô to: "Sao vậy?"
"Có...có người phá hỏng động cơ!"
Vừa dứt lời, toàn bộ động cơ tàu tuần tra phát nổ, người gài thuốc nổ không nhiều lắm, chỉ khiến động cơ hỏng, không phá vỡ thân tàu, vừa đủ khiến cho đặc nhiệm mất năng lực cơ động.
Chợt một chiếc cano nhanh chóng xẹt qua, người lái là một cô gái mặc đồ da bó sát màu đỏ, Nam Nam đang ôm chặt lấy eo cô ta. Tôi gào lên: "Là Huyết Anh Vũ! Đừng nổ súng, tôi đuổi theo." Sau đó ra sức bơi thẳng về hướng mà chiếc cano sắp lao tới.
Trông thấy vậy, Huyết Anh Vũ lại càng tăng tốc phi đến, có lẽ là trả thù vụ lần trước. Giờ phút này tôi đã chẳng quản nhiều được nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tuyệt đối không được để Nam Nam rơi vào tay người của tổ chức!
Tôi ngăn trước mặt đường cano lao, nhìn chằm chằm vào mắt Huyết Anh Vũ, khi khoảng cách chỉ còn 20m, lập tức phát động minh vương chi đồng. Huyết Anh Vũ hốt hoảng, đánh lái gấp cano sang phải, nhưng bị lực quán tính kéo trượt đi.
Tôi có cảm giác lực nước ập tới như một cú đấm thẳng vào ngực, nghe tiếng xương ngực gãy rõ ràng, tiếp đó bị đánh bật ra ngoài. Tiểu Đao lo lắng la lên: "Tống Dương!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất