Chương 737: Vết thương là huy chương của đàn ông
Sự kiện đi tìm V.I.P kết thúc, Nam Nam đọc lại toàn bộ số tài khoản và mật mã của Cảnh Vương gia cho cảnh sát, chính quyền lập tức tạm thời đóng băng, sau đó giải ngân dần dần cho các quỹ từ thiện.
Với sự giúp đỡ của công an, Nam Nam và Cao Thiên Tuyệt được đưa đến quốc gia khác mai danh ẩn tính, địa điểm cụ thể thì ngay cả chúng tôi cũng không được biết, đây là để đảm bảo an toàn cho họ.
Cao Thiên Tuyệt có một khoản tiền gửi ngân hàng, hai người sinh sống không thành vấn đề. Đối với hắn mà nói, Nam Nam giống như con gái mình vậy, mà Nam Nam cũng luôn coi hắn là cha để tồn tại. Hy vọng cô bé này từ nay có thể lớn lên một cách bình dị!
Về phần Macao, lần này hai phía cảnh sát hợp tác chống phần tử khủng bố, được người dân hết sức khen ngợi. Đồng thời rất thán phục thực lực của quân đội thường trú, cho rằng được Tổ Quốc che chở, Macao ắt sẽ trở thành thành phố an toàn nhất Châu Á.
Di thể Tôn Lão Hổ được chúng tôi mang về Nam Giang an táng, bộ công an ban tặng một huy chương anh hùng, chôn cùng với tro cốt của ông.
Ngày tang lễ, Vương Nguyên Thạch, Tiểu Đào đều mặc đồng phục cảnh sát, dưới sự hộ tống của hàng dài cảnh sát, hộp tro cốt của Tôn Lão Hổ bọc bằng quốc kỳ được bỏ xuống huyệt, bầu không khí vô cùng trang nghiêm. Tôi khẽ vỗ vai Băng Tâm đang khóc nức nở: "Đừng quá đau buồn!"
Tiểu Đào đi tới mộ huyệt, buông bó hoa cúc trong tay xuống, bốc lên một nắm đất rải lên hộp tro cốt: "Lão Tôn, lên đường bình an, tổ đặc án nhất định sẽ không phụ lòng ông!"
Vương Nguyên Thạch bước lên sau, vặn nắp chai rượu, rót xuống mộ, bốc đất lên rải: "Tôn ca, thật muốn cùng ông uống một ly sảng khoái!"
Tiếp theo là tôi, tới trước huyệt mộ, nhìn gương mặt mỉm cười của Tôn Lão Hổ trên tấm bia, trong lòng mất mát. Ông ấy đối với tôi mà nói chẳng khác nào người thân, đột nhiên ra đi như thế, tôi có chút khó mà tin được. Nhưng sinh mạng con người vốn mỏng manh, chúng tôi đã lựa chọn con đường này thì bất cứ lúc nào cũng có thể xa cách thân nhân bằng hữu.
Tôi, Tiểu Đào, Băng Tâm, Vương Nguyên Thạch, tất cả đang chiến đấu với đám tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, nói không chừng lần tiếp theo, người nằm trong mộ lại là một trong số những người còn lại.
Nhưng tôi không hối hận, ta không vào địa ngục thì ai vào, chỉ cần có thể khiến quốc gia được thái bình, đánh đổi sinh mạng có là cái gì.
Đặt một bình rượu cổ xuống huyệt mộ, đây là thứ ông nội yêu quý nhất lúc còn sống, tôi vẫn luôn cất giữ nó. Hàng trăm ngàn lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, tôi hướng về tấm bia, chỉ nói được một câu: "Tôn thúc thúc, con sẽ coi Băng Tâm như em ruột mình mà chăm sóc, yên tâm đi đi!"
Từng người từng người bốc đất rải xuống, cái hộp màu đen dần bị đất che lấp, cuối đội hình xuất hiện một người mặc áo gió đen, ông ta quỳ xuống khóc: "Lão Tôn, sao ông đi nhanh vậy hả!"
Một vài cảnh sát nhận ra ông ta, ngạc nhiên nói: "Giám đốc Trình!"
Giám đốc trình tới sau lễ truy điệu, im lặng đứng cuối đội hình, ông ta dùng thân phận cá nhân mà tới, cũng không muốn kinh động mọi người, quấy rầy tang lễ của Tôn Lão Hổ.
Nghi thức kết thúc, giám đốc Trình trò chuyện với tôi vài câu, sau khi hàn huyên, ông ấy cảm khái: "Tống Dương, cậu có biết, thực ra người vốn được lên giám đốc là lão Tôn chứ không phải tôi."
Tôi hỏi: "Ông ấy buông bỏ?"
"Không, anh ấy từng phạm sai lầm. Haiz, người cũng chết rồi, nói mấy thứ này chẳng ý nghĩa."
Giám đốc Trình thở dài một tiếng rồi rồ đi.
Vết thương của tôi ở Macao nghiêm trọng nhất là ba xương sườn bị gãy, bác sĩ bó bột cố định, dặn dò phải nghỉ ngơi, không được cử động mạnh.
Trên người tôi giờ đầy sẹo, mỗi vết sẹo đều là những lần chạm trán kinh tâm động phách. Nhìn chúng tôi rất cảm khái, vết thương là huy chương của đàn ông, khi trước nghe câu này chẳng có cảm xúc gì, còn cho rằng nó hơi văn vẻ, giờ đích thân trải qua mới hiểu rõ.
Lúc này đã gần hết năm, lễ giáng sinh đã cận kề, cửa hàng Vương Đại Lý đang tổ chức đại hạ giá cuối năm, khách khứa ra vào không ngớt. Lúc tôi về, trông thấy hắn đội mũ ông già Noel, đang đứng ngoài cửa mời khách, bận đến mặt mũi hồng hào.
Nhìn cảnh này, trong lòng tôi dâng lên một sự ấm áp, cứ sau mỗi lần bôn ba bên ngoài về tới đây, giống như về nhà vậy. Tôi đi tới chúc mừng: "Vương lão bản nhật tiến đấu kim!"
Vương Đại Lý nhìn thấy tôi, sững lại sau đó mừng rỡ khôn xiết kêu lên: "Dương tử, ngươi đã quay về rồi. Thời gian không có ngươi ở đây thật là tịch mịch. Đi, đi ăn bữa cơm nào!"
Tôi xua tay: "Ăn uống gì, ta cũng đâu phải là khách, thấy ngươi sắp không kham nổi, để ta giúp một tay!"
Tôi cũng đội mũ Noel lên mời khách, gần đây có một, không, rất nhiều mẫu hàng mới, tôi cảm thấy như thằng ngu, cũng may có nhân viên tiệm cùng Đại Lý nhắc nhở.
Xong việc ngày dài, tôi và Đại Lý mệt mỏi nằm bịch ra giường, hắn vẫn cứ muốn dẫn tôi đi ăn, tôi hỏi Lạc Ưu Ưu đâu rồi, Đại Lý nói: "Sắp đến kỳ thi, đang bận ôn."
Tôi cười: "Ơ thế không chia tay à?"
"Mẹ nó, ngươi trù ẻo ta?" Đại Lý trợn mắt giơ nắm đấm.
Tôi chọn đại một quán ăn, ăn uống dù sao cũng là thứ yếu, chủ yếu lần này tôi muốn kể những chuyện xảy ra cho hắn nghe. Vừa biết Tôn Lão Hổ hi sinh, Đại Lý chấn kinh đến rơi cả đũa: "Thế Băng Tâm muội muội phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ con bé đã sớm tái giá, không có khả năng ở với mẹ, giờ phải ở một mình." Tôi thở dài.
"Đột nhiên thành cô nhi, thật đáng thương!"
Cũng từng trải qua việc mất người thân, tôi hiểu rõ nhất cảnh người còn kẻ mất sẽ rất cô độc, thật khiến người ta đau buồn muốn chết. Mấy tháng sau khi ông nội mất, ngày nào tôi cũng phải nhìn thấy chiếc ghế ông từng ngồi, tẩu thuốc ông từng hút, chậu hoa ông từng chăm bón, nỗi khổ trong tim không thể nói nên lời.
Đại Lý bỗng vỗ bàn: "Vậy giờ chúng ta qua thăm con bé đi! Mua chút đồ, phải rồi, chắc con bé cũng chưa ăn uống gì."
Tôi kinh ngạc: "Luôn bây giờ?"
"Trời ạ, ban ngày ta làm gì có thời gian!"
Thế là chúng tôi mua một chút đồ ăn Băng Tâm thích, tới nhà con bé. Chẳng ngờ đến nơi đã thấy xe Tiểu Đào đậu bên dưới, lên đến cửa phòng thì nghe tiếng khóc nức nở.
Vương Đại Lý và tôi ái ngại nhìn nhau, hắn có chút mất bình tĩnh, hỏi: "Có nên vào không?"
"Cũng tới đây rồi, vào thôi!"
Tôi gõ cửa, thì ra lúc tối Tiểu Đào đưa Băng Tâm về, Băng Tâm về căn nhà trống, trên bàn còn có sách Tôn Lão Hổ đọc chưa cất, thấy vật nhớ người liền bật khóc. Tiểu Đào đang an ủi con bé.
Đại Lý bối rối nói mấy câu an ủi, tôi biết trong hoàn cảnh này chẳng cần giúp gì, chỉ cần có người ở cạnh là đủ rồi.
Hôm đó chúng tôi ở lại đến rất khuya, Tiểu Đào thì ngủ qua đêm luôn. Mấy ngày sau, cứ rảnh là chúng tôi thay nhau đến nhà Băng Tâm, nấu cơm cho con bé, cùng con bé xem TV, hoặc là chời bài gì đó. Lễ giáng sinh, toàn bộ tổ đặc án không hẹn mà cùng nhau mang quà tới, mở một bữa tiệc nhỏ trong nhà Băng Tâm. Giữa những lời chúc của mọi người, nụ cười hồn nhiên đã lâu không xuất hiện lại nở trên gương mặt Băng Tâm, tôi có cảm giác tổ đặc án đã dần trở thành như anh chị em một nhà.