Chương 753: Tiên sinh có nhân tình
Thảo luận nửa ngày, mỗi ý kiến phản bác của Băng Tâm đều cơ bản bị chúng tôi bẻ gãy. Có câu không so sánh thì không biết, qua việc thảo luận, càng ngày Thiên Ngôn Thắng Đao càng gần với hình tượng nghi phạm hơn, dĩ nhiên mấu chốt là chưa có bằng chứng. Không có bằng chứng thì anh ta vẫn ở vùng an toàn, chúng tôi cũng không thể dùng biện pháp cưỡng chế để điều tra.
Lão Yêu cầm đũa gõ mạnh vào nồi lẩu: "Mấy người có ăn nữa không, không ăn ta giải quyết hết chỗ thịt đấy nha!"
Tôi đáp: "Không ăn nữa, giơ ta phải đi gặp người giúp việc kia, xác nhận lại chứng cớ ngoại phạm."
Băng Tâm và Tiểu Đào cũng chẳng muốn ăn, thảo luận về nghi phạm là đủ no rồi, Lão Yêu gọi giật ta lại: "Bữa này tính cho ngươi đấy nhé."
"Tính cho ta, tính cho ta, cứ ăn thoải mái." Tôi vừa mặc áo khoác vừa nói.
Chúng tôi vừa rời phòng thì nghe Lão Yêu hô: "Phục vụ, cho thêm 5 lạng thịt dê!" Tôi cười khổ, tiểu tử này đúng không phải đèn cạn dầu.
Liên lạc với người giúp việc, cô ây nói gần 10h tối mới tan ca, Tiểu Đào bảo: "Khẩu cung của cô ta cũng chưa chắc đã tin được. Thiên Ngôn Thắng Đao có thể đã dặn dò lời khai."
Tôi cười cười: "Tạm thời cứ coi như xem diễn kịch vậy, chúng ta phải chờ đến tận 10h cơ à?"
Tiểu Đào nói: "Có muốn đi gặp nạn nhân kế tiếp không, em đã phái người giám sát anh ta rồi."
Băng Tâm nói: "Chẳng phải đã nói không đánh rắn động cỏ ư? Tìm anh ta làm gì?"
"Cũng đúng." Tiểu Đào gật đầu.
Tôi góp ý: "Gọi phóng viên họ Lý tới, anh có mấy câu muốn hỏi anh ta."
Tiểu Đào gọi điện cho phóng viên Lý, bảo anh ta tới thị cục một chuyến. Trong lúc chờ đợi, tôi bảo tổ kỹ thuật giúp mình xử lý một đoạn âm thanh, đó là đoạn ghi âm trong nhà Thiên Ngôn Thắng Đao lúc tôi nói chuyện với anh ta.
Nửa tiếng sau phóng viên Lý tới, e dè hỏi: "Mấy người tìm tôi có việc gì?"
Tôi trấn an: "Không cần phải căng thẳng, tìm anh chỉ muốn anh nhận biết mấy giọng nói thôi."
Tôi bật nguyên âm của Thiên Ngôn Thắng Đao cho anh ta nghe, phóng viên Lý lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó tôi mở tiếp mấy phiên bản khác, dùng kỹ thuật nén âm điệu, phóng viên Lý vẫn lắc đầu: "Ấn tượng của tôi quá mơ hồ, lúc đó sợ hãi nên không nhớ được."
Tôi thất vọng, nếu phóng viên Lý có thể nhận ra, thân phận nghi phạm cơ bản đã có thể đóng đinh. Tiểu Đào hỏi: "Vậy anh còn nhớ hình dáng anh ta không?"
"Có chút ấn tượng!"
Tiểu Đào tìm một bức ảnh Thiên Ngôn Thắng Đao, dùng ngón tay che kín mặt, đưa phóng viên Lý nhìn: "Là anh ta?"
Phóng viên lý chau mày nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi sau mới lắc đầu nói: "Không biết...không giống lắm."
Tiễn phóng viên Lý về, tôi chán nản gãi đầu. Tiểu Đào an ủi: "Đừng nhụt chí, giờ mới chỉ là bước khởi đầu."
Lúc này thì Tiểu Đào có điện thoại, là người giúp việc gọi tới, nói đã tan ca, hẹn chúng tôi gặp mặt.
Tiếp đó, chúng tôi đến một quán cà phê cách nhà Thiên Ngôn Thắng Đao khoảng nửa cây số, người giúp việc ngoài 30 tuổi, nghe giọng không giống người bản xứ, thấy cảnh sát thì có chút e dè.
Chúng tôi hỏi về chứng cứ ngoại phạm của Mộ Dung Tiểu Lỗi, cô ta khẳng định: "Tiên sinh sinh hoạt rất có quy luật, một tháng nay không ra ngoài ban đêm, tôi khẳng định anh ấy ở trong nhà."
Người giúp việc là một người không giỏi nói dối, lúc nói những lời này, tôi rõ ràng cảm thấy ánh mắt cô ta dao động.
Tôi hỏi: "Ý cô là, hai buổi tối hôm đó, toàn bộ quá trình anh ta đều không rời khỏi tầm mắt của mình?"
"Không phải ý như vậy." Bảo mẫu cười khan một tiếng: "Anh ta luôn ở trong thư phòng làm việc, đèn bật sáng."
"Hôm trước tôi tới nhà anh ta, hình như có cửa sau, thư phòng cũng có cửa sổ thông ra ngoài sân thì phải." Tôi nói.
Người giúp việc có vẻ hơi khó chịu: "Anh nghĩ tiên sinh lén nhảy cửa sổ đi ra ngoài? Không thể nào."
"Thật sao? Hay là chúng ta đi điều tra sân sau một chút nhỉ."
Câu này dĩ nhiên chỉ là phô trương thanh thế, giai đoạn hiện tại chúng tôi không có quyền cưỡng chế lục soát. Cô ta im lặng không nói, cúi đầu mân mê bím tóc, bất luận tôi hỏi gì cô ta cũng không trả lời nữa. Thậm chí tôi có cảm giác lời nói của mình có phần hơi quá, Tiểu Đào vội giảng hòa: "Được rồi, cám ơn cô đã hợp tác. Phục vụ, tính tiền đi!"
Chúng tôi gọi 4 ly đồ uống, phục vụ viên xem hóa đơn, nói 120 tệ. Tôi đang định trả tiền thì cô giúp việc nói: "Không cần, không cần các người bỏ tiền, để tôi!"
Cô ta rút hai tờ tiền mới cứng trong ví ra, trong khoảnh khắc đó, tôi dùng động u chi đồng quan sát nhanh, phát hiện trong ví cô ta đều là tiền giấy.
Không tự chủ được, ánh mắt của tôi nhìn đến mức ngây dại, cô giúp việc sợ hãi nói: "Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì, mặt tôi có chữ à?"
"Một vấn đề cuối cùng!" Tôi nói: "Sao trong ví cô lại có nhiều tiền như vậy, ít cũng phải 5000 tệ."
Cô ta ngượng ngùng cười cười: "Tôi vừa mới đi rút tiền."
Tôi nói: "Cô mới tan ca, từ nhà Mộ Dung tiên sinh đến thẳng đây, trên đường không có máy ATM, cô rút tiền đâu ra?"
Thoáng cái sắc mặt cô ta khẽ biến: "Tôi...tôi vừa mới lãnh lương."
Đây là một cơ hội đột phá tốt, tôi cố tình cười lạnh: "Là tiền bịt miệng!"
Nháy mắt cô giúp việc hoảng loạn, Tiểu Đào sấn tới nói: "Cô biết làm giả chứng cứ là tội gì không?"
Hiện giờ chỉ đang trong giai đoạn điều tra, nói dối là không phạm pháp, Tiểu Đào chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi. Nhưng không ngờ nó lại rất có tác dụng, cô giúp việc lập tức sợ hãi bật khóc: "Cầu xin các vị đừng bắt tôi, là tiên sinh cho tôi tiền."
Biết là hơi hèn hạ, nhưng điểm đột phá này không thể dễ dàng bỏ qua, tôi trừng mắt hỏi: "Tại sao anh ta phải cho cô tiền?"
"Tiên sinh...tiên sinh bảo tôi rằng đừng tiết lộ việc mình ra ngoài với ai. Tiên sinh nói cảnh sát đang nghi ngờ lung tung, nếu bị phát hiện tối hôm đó mình ra ngoài sẽ không giải thích được, cho nên bảo tôi giữ mồm...sau đó cho tôi 5000 tệ."
"Nói vậy là tối ngày 24 và ngày 26 anh ta đều ra ngoài?" Hai mắt tôi sáng lên.
"Tôi chỉ biết hôm 26 anh ấy không ở nhà buổi tối. Phu nhân thường ngày đi ngủ rất sớm, đêm ngày 26 quả thật tiên sinh có đi ra ngoài." Cô giúp việc trả lời.
"Cô xác nhận là ngày 26 tháng này?" Tôi cường điệu giọng nói.
"Chắc chắn. Tôi hôm đó là ngày chiếu tập cuối bộ phim truyền hình yêu thích của tôi, cho nên ấn tượng rất sâu." Cô ta cắn môi, định nói lại thôi: "Tôi không biết các anh đang điều tra chuyện gì. Nhưng tôi có thể khẳng định tiên sinh ta ngoài không phải để làm việc xấu."
"Sao lại nói vậy?" Tôi hỏi.
"Bởi vì...bởi vì tiên sinh có nhân tình!"
Cô giúp việc nói, Mộ Dung Tiểu Lỗi có nhân tình, lúc trước cũng là độc giả của anh ta. Hai người quen nhau qua thư từ, cứ thứ 4 và thứ 6 hàng tuần, buổi tối anh ta sẽ ra khỏi nhà đi gặp tiểu tam. Hai người lui tới đã khoảng 5 tháng nay. Tại sao cô ta biết chuyện này, bởi vì Mộ Dung Tiểu Lỗi nhờ cô ta che giấu.
"Tiên sinh là người tốt, mặc dù có ngoại tình, nhưng vẫn đối xử với phu nhân hết mực, tôi có thể thề." Cô giúp việc khẳng định.
Không ai ngờ lại có biến chuyển trong lúc này, tự nhiên lòi ra một tiểu tam, nhưng qua nét mặt của giúp việc, cô ta quả thật không nói dối.
Sau khi cáo từ, Tiểu Đào nói: "Đã vậy rồi, chúng ta truy hỏi kỹ càng, đi tìm cô tiểu tam này đi!"