Chương 774: Quán đồ nướng xấu xa
Bị trách cứ, cô gái kia ngây thơ nói: "Rõ ràng ăn rất ngon mà! Em đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định là thường ngày anh hút thuốc quá nhiều cho nên ăn gì cũng thấy đắng."
Anh bạn trai thở hổn hển nói: "Ăn ngon? Có ma mới nghe được."
"Anh có ý gì, mùng 1 đầu năm mà nguyền rủa em à?"
Nhìn cặp tình nhân sắp cãi vã, tôi chợt để ý tấm vỉ nướng kia màu sắc hơi là lạ, liền đi tới nói: "Xin lỗi, tôi có thể ném thử một miếng thịt không?"
Cả hai đồng loạt lườm tôi, anh bạn trai quát lên: "Anh là ai?"
Tôi cười cười lấy giấy chứng nhận ra, cặp tình nhân liền lập tức hòa hoãn, người nam giới nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi hoài nghi thịt này bị hỏng rồi, ăn đắng lắm."
Lấy đôi đũa mới, tôi gắp một miếng thịt nướng lên, ngửi qua rồi nếm thử một chút. Quả nhiên trong thịt có vị đắng, tôi lập tức nhè ra, gọi Băng Tâm tới nếm thử xem, con bé nếm miếng khác rồi gật đầu: "Hơi đắng thật!"
Cô gái kia nói: "Quả thật là mùi vị có hơi khác so với các nơi, nhưng ăn một hai lần sẽ nghiện, tháng nào tôi cũng tới đây ăn."
Bạn trai cô ta biến sắc: "Không phải là trộn anh túc trong này đấy chứ?"
Tôi nói: "Đề nghị các người đừng nên ăn, trong này e là có chất phụ gia nào đó, ăn nhiều không tốt cho cơ thể."
Hai người đầy vẻ hoang mang liền rời đi. Tiểu Đào cười: "Anh thật xấu xa, người ta còn chưa ăn đã khuyên họ bỏ đi rồi."
Tôi nghiêm mặt: "Đó là muốn tốt cho họ, trong vỉ nướng này có thạch tín!"
"Cái gì?" Tiểu Đào và Lý cảnh quan đồng thanh.
Tôi giải thích, vỉ nướng này có chứa vi lượng chất asen, asen đương nhiên là có hại đối với cơ thể con người, nhưng một lượng rất nhỏ sẽ không gây trúng độc, mà cơ thể sẽ tự phát hiện, đào thải.
Sau khi cơ chế tự giải độc hoàn thành, bộ não sẽ cảm thấy rất thoải mái, nếu nói phóng đại lên thì nó có phần tương tự như hút thuốc phiện. Bởi vậy những lần sau khách sẽ cảm thấy ăn ngon, thậm chí còn nghiện.
Băng Tâm la lên: "Vô sỉ thật, vì tiền mà bày ra trò hèn hạ này!"
Tôi nói: "Khuất mắt trông coi, thương gia bên ngoài chỗ nào chẳng có độc chiêu, cho nên mua đồ ăn về nhà nấu là an toàn nhất."
Tôi nhìn chằm chằm vào cái vỉ nướng trên bàn, nói: "Ồ, sao tấm sắt này có vẻ giống tấm sắt trên người nạn nhân nhỉ?"
Tiểu Đào nói theo: "Độ dày và độ bóng đều tương tự, khả năng chính là cắt từ tấm sắt này ra."
Không ngờ manh mối lại được phát hiện ở đây, lúc này một người đàn ông đi tới, lễ phép nói: "Tôi là quản lý ở đây, xin hỏi mấy vị tìm tôi có việc gì?"
Tôi hỏi: "Giám đốc của các anh không tới à?"
"Ông ta? Thường ngày ông ấy không đến đâu, sự vụ ở đây do tôi toàn quyền phụ trách." Quản lý đáp.
"Vậy tôi hỏi anh một chuyện, anh hãy thành thật trả lời. Yên tâm chúng tôi không phải người bên an toàn thực phẩm."
"Mời nói!" Quản lý có chút hoang mang.
Tôi dùng tay gõ gõ vào tấm sắt trên bàn: "Trong miếng sắt này có asen, đặt làm ở đâu, ai chủ định?"
Quản lý hốt hoảng, cố ra vẻ cười nói: "Chứa asen? Asen là cái gì? Thứ lỗi tôi không rõ lắm."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng, xin anh hợp tác!"
Quản lý sợ đến vã mồ hôi: "Vụ...án mạng?"
Tôi cười lạnh: "Xem ra anh biết rõ trong vỉ nướng có độc, tuy nhiên cứ yên tâm, vụ án này không liên quan trực tiếp đến cửa hàng của anh, sẽ không bắt phải đóng cửa đâu."
Cuối cùng thì quản lý cũng không che giấu nữa. Anh ta nói đây là chủ ý của giám đốc, tiệm này so với các quán ăn trong thành phố thì cũng tầm thường, mấy tháng đầu lợi nhuận lẹt đẹt. Sau đó giám đốc đặt làm những vỉ nướng này, thoáng cái cửa hàng làm ăn rất thuận lợi. Làm việc ở đây lâu, dần dần quản lý cũng hiểu được, bên trong tấm sắt có chứa độc tố. Anh ta cũng không biết nguyên lý thực sự là gì, chỉ cho rằng khả năng nó giống như thuốc phiện, có điều khách khứa ăn xong cũng chẳng xảy ra vấn đề gì cho nên không quan tâm nữa.
Về lai lịch của tấm sắt, có một lần giám đốc sai anh ta đi lấy hàng, đó là một công ty chuyên sản xuất và cung cấp vật liệu xây dựng, ông chủ bên đó là bạn học của giám đốc.
Anh ta cho tôi phương thức liên lạc của công ty kia, tôi hỏi: "Chuyện buôn bán bí mật này chỉ một cửa hàng anh dùng, hay rất nhiều tiệm đều dùng? Có ai cũng biết chuyện này không?"
Quản lý nói: "Khả năng cửa hàng khác cũng dùng, tôi không rõ lắm. Người biết chuyện...chỉ có hai người, tôi và giám đốc."
"Vợ ông ta có biết không?"
"Tôi không biết, đồng chí cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra vụ án gì?"
Tôi và Tiểu Đào thoáng nhìn nhau, theo tôi thì chẳng cần giấu diếm, dù sao thì sớm muộn họ cũng phải được biết, liền nói: "Giám đốc của các anh bị sát hại."
"Hả?" Quản lý trố mắt nghẹn họng.
Tôi hỏi một chút về quan hệ xã hội của giám đốc, có thù oán với ai không, quản lý cung cấp một số cái tên, trong đó không nhắc tới người vợ trước.
Tôi hắng giọng, nói: "Nghe nói, giám đốc các anh trước đây ly hôn người vợ cũ, đã dùng thủ đoạn không minh bạch, có chuyện này?"
"Có có, quả thật ông ta có làm. Cuộc sống riêng của ông ấy khá phức tạp, lúc đó ly hôn là vì quen tiểu tam, cũng chính là vợ hiện tại. Thực ra người vợ trước của ông ấy cũng là tiểu tam lên chức. Haiz, cuộc sống của người có tiền thật là..." quản lý trả lời.
Tôi thầm cười khẩy, trong giọng nói của anh ta rõ ràng còn có chút hâm mộ. Hỏi cách thức liên lạc với người vợ trước, sau đó chúng tôi cáo từ, trước khi đi còn cảnh cáo: "Mau thu hết những vỉ nướng chứa thạch tín này lại, asen tích lũy quá nhiều sẽ gây chết người, không phải chuyện đùa đâu!"
Ra khỏi cửa, Băng Tâm liền gọi điện cho bên an toàn thực phẩm, tuy nhiên tiệm này quá tặc, trước khi nhân viên kiểm tra tới đã thủ tiêu toàn bộ số vỉ sắt chứa asen. Sau đó thì công việc làm ăn lao xuống dốc, chẳng bao lâu phải dẹp tiệm, cũng coi như là báo ứng.
Manh mối này khiến nhận định của tôi hung thủ là Huyết Anh Vũ sinh ra nghi vấn. Từ phong cách gây án thì đúng là việc cô ta ưa làm, nhưng cô ấy không thể biết được trong tấm sắt có thạch tín mà bày ra thủ pháp giết người như vậy được.
Tuy nhiên nghĩ ngược lại một chút thì cũng có khả năng cô ta không biết mà kế hoạch là chỉ muốn hành hạ nạn nhân thôi. Nhưng xem qua hồ sơ về Huyết Anh Vũ thì thủ pháp giết người của cô ta rất gọn gàng, hai vụ án này đều có vẻ nghiệp dư.
Thế nhưng ở hiện trường lại có tấm card của cô ta, nhất định nó có liên quan tới Huyết Anh Vũ, lẽ nào cô ta đứng đằng sau giật dây? Càng nghĩ càng rối, Lý cảnh quan hỏi tôi: "Tống cố vấn, có cần đi hỏi thăm từng kẻ thù của nạn nhân không?"
Tôi nói: "Ý nghĩa không lớn lắm, những kẻ thù của ông ta phần lớn là tranh chấp khoản nợ. Bản thân án mạng này có tính nghi thức rất mạnh, không giống như trả thù đơn thuần. Có điều tôi lại muốn gặp vợ trước của ông ta một chuyến, việc này cứ để chúng tôi làm."