Chương 776: Giám đốc Trình giải mã
Nếu hai vụ án mạng này, nạn nhân là thành viên trong vụ thông đồng giết vợ năm xưa, vậy tôi nghĩ, liệu hai nạn nhân có quen biết nhau không?
Vì thế liền rút bức ảnh chụp nạn nhân thứ nhất ra, hỏi cô Lý có biết anh ta không, bà lắc đầu nói: "Chưa từng gặp!"
Tôi thoáng thất vọng, Tiểu Đào nói: "Cô Lý, hỏi cô vấn đề cuối cùng. Tối hôm qua, cũng tức là đêm giao thừa, cô đang làm gì?"
"Chứng cự ngoại phạm à?" Cô Lý bình tĩnh trả lời: "Tối qua tôi ở nhà may quần áo, có một hàng xóm đặt bộ đồ mới cho con mình đã tới một lần, ngồi nói chuyện với tôi cả nửa tiếng."
Tiểu Đào xin số liên lạc của hàng xóm, sau đó đứng dậy cáo từ. Cô Lý hỏi: "Con trai của tôi giờ sao rồi?"
Tiểu Đào đáp: "Cậu ta và mẹ...mẹ kế ở nhà ngoại, còn chưa biết cha bị giết!"
"Vậy sau này nó phải làm sao? Tôi có thể được gặp nó không?" Lúc nói câu này, biểu hiện của cô Lý vô cùng chân thành, có thể thấy lòng cô ấy muốn gặp con mình lớn thế nào. Tiểu Đào nói: "Thế này đi, tôi giới thiệu cho bà một luật sư chuyên về quan hệ hôn nhân. Bà là mẹ đẻ của con mình, vụ ly hôn năm đó có rất nhiều điểm sơ hở, anh ta có thể giúp bà thu thập chứng cứ, làm hết sức cố tranh thủ một phần di sản."
Cô Lý uể oải nói: "Nhưng tôi không có tiền."
"Không sao, anh ta là một luật sư rất có đạo đức, sau khi thắng kiện mới lấy lệ phí."
Dứt lời Tiểu Đào đọc cho bà ta một số điện thoại, cô Lý cảm tạ rất nhiều rồi tiễn chúng tôi ra cửa.
Thuận đường, chúng tôi tới nhà người hàng xóm, xác minh lời của cô Lý, tất cả những gì bà ta nói đều là thật. Sau đó Tiểu Đào gọi một số điện thoại, là số của luật sư mà nàng vừa giới thiệu: "Luật sư Trần, vụ này tôi nhờ anh, lát nữa sẽ gửi tiền qua tài khoản...không cần khách sáo!"
Hóa ra việc thắng kiện mới thu tiền mà Tiểu Đào nói là lừa gạt cô Lý, bất kể thắng kiện hay không, luật sư nhất định sẽ thu phí dịch vụ.
Tiểu Đào cúp máy, Băng Tâm chép miệng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ thật là kỳ lạ nha. Có lúc cạy răng không ra một đồng, lúc thì lại rất hào phóng."
Tiểu Đào cười: "Cùng là phụ nữ với nhau, khó tránh khỏi đồng cảm, coi như tích một phần âm đức." Sau đó nhìn tôi một cách đầy ẩn ý: "Anh không được học theo gã đàn ông này đâu đấy nhé!"
Tôi nghiêm túc bày tỏ thái độ: "Loại đàn ông phụ bạc này, khoác lên ngoài bộ mặt trắng trơn, không ai có thể đoán được. Lấy ông ta để đại biểu cho những đàn ông khác là một sự sỉ nhục!"
Tiểu Đào vỗ vai tôi: "Vậy mà chúng ta lại còn phải điều tra cái chết của ông ta, bắt hung thủ giết ông ta về quy án. Đôi lúc làm cảnh sát thật là khó xử như vậy!"
Chúng tôi tranh thủ về nhanh ăn tối rồi tới thị cục chờ giám đốc Trình. Khoảng 7h30, ông ta đến, mặc một bộ quần áo dân sự, tự mình lái xe. Trông thấy chúng tôi, ông ta nói: "Đi thôi, tìm nơi nào yên tĩnh."
Tiểu Đào nói: "Gần đây có quán trà đạo."
Giám đốc Trình xua tay: "Khỏi tốn tiền, cứ tìm bừa phòng họp nào đi."
Chúng tôi vào một gian phòng họp, Băng Tâm pha cho giám đốc Trình một ly trà, ông hớp một ngụm rồi nói: "Thực ra tôi đã sớm đoán được cô cậu sẽ lật lại vụ án này. Nếu không cô cậu đã không phải là tổ đặc án rồi." Ông ta kể, 20 năm trước thành phố Nam Giang xảy ra một vụ giết hại hàng loạt những phụ nữ có chồng. Người hưởng lợi trong việc họ chết không ai khác chính là chồng họ, đương nhiên cảnh sát liền liên tưởng đến giết vợ. Nhưng khi điều tra thì phát hiện, tất cả những người chồng đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.
Sau đó Tôn Lão Hổ và ông nội tôi nhảy vào điều tra thì lập tức phát hiện sơ hở. Bốn người đàn ông này bề ngoài tỏ ra không quen biết, nhưng khi không có ai thì lại liên lạc với nhau, bọn họ bị tình nghi là thông đồng giết vợ. Giống như trong di thư của Tôn Lão Hổ, giai đoạn đầu điều tra tiến triển rất thuận lợi, hai người hợp tác ăn ý, không ngừng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bốn gã đàn ông, buộc họ lộ ra chân tướng. Đúng lúc đó thì tổ chức Giang Bắc Tàn Đao nhúng tay vào, chúng tẩy trắng toàn bộ tội danh của nghi phạm, vì vậy vụ án thăng cấp, biến thành cuộc tỉ thí giữa cảnh sát và Giang Bắc Tàn Đao. Nhưng địch trong tối, ta ngoài sáng, lần nào tổ chức kia cũng chiếm thượng phong. Ông nội tra tới tra lui cũng chỉ tra được người đứng sau chính là Hoàng Tuyền.
Trước đó, ông nội tôi đã bị Hoàng Tuyền đánh bại một lần, chính là vụ giết người hàng loạt ở Lương Xuyên. Ông thật sự không muốn lần nữa trơ mắt nhìn nghi phạm trốn thoát, để tổ chức được như ý.
Tình hình cứ như vậy kéo dài một tháng trời, cấp trên của Tôn Lão Hổ thì không ngừng gây áp lực, lệnh cho ông ta phải dừng việc điều tra lại. Trong tình cảnh khốn cùng, cả hai đã nảy ra ý định lấy bạo chế bạo.
Giám đốc Trình lại hớp một ngụm trà, ánh mắt quét về phía Tống Tinh Thần: "Cậu thanh niên này họ Tống sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng, sao ngài biết?"
Giám đốc Trình cười cười: "Vì tôi đã xem qua danh sách tổ đặc án các cậu, hơn nữa trong vụ án 20 năm trước cũng có sự ra tay của người nhà họ Tống..."
"Người nhà họ Tống?" Tôi kinh ngạc: "Lẽ nào lấy bạo chế bạo là ám chỉ..."
"Đúng! Đây là sau này tôi được Tôn Lão Hổ kể lại, trong một lần uống say, ông ta đã mời 5 người là cao thủ nhất lưu của Tống gia đến đối phó với Hoàng Tuyền. Nghe nói lúc đó, 5 cao thủ kia đã dồn ép Hoàng Tuyền cùng đám thuộc hạ tới một nhà máy, định diệt trừ cả lũ. Nhưng sau đó không hiểu vì sao, xảy ra một vụ nổ lớn, nửa nhà máy gần như bị đánh sập, vụ nổ đó cũng được đưa tin lên truyền hình, gây chấn động lòng dân.
Tống Tinh Thần đột nhiên mở miệng: "Vậy 5 cao thủ đó đâu?"
"Toàn bộ đều bị nổ chết, thi thể không cách nào nhận dạng. Do ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, thêm việc Tôn Lão Hổ tự ý hành động, lạm dụng tư hình, bị nghiêm trị, đình chỉ công tác 1 năm. Nếu không phải do chuyện này thì với bao nhiêu đại công đã lập trong quá khứ, thì vốn cái ghế giám đốc phải là của ông ta mới đúng."
Chúng tôi đều cảm thấy kinh hãi, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chưa mở miệng thì Tống Tinh Thần đã kích động nói: "Năm cao thủ, có một cặp nam nữ?"
Giám đốc Trình lắc đầu: "Tôi không biết, những chuyện này đều là do Tôn Lão Hổ kể lại."
Tôi nhìn Tống Tinh Thần: "Tinh Thần, một nam một nữ ngươi nói, chẳng lẽ là..."
Ánh mắt Tinh Thần buồn bã: "20 năm trước ta mới 5 tuổi, có một lần cha mẹ ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, một đi không trở lại. Sau đó ta được cô cô nhận nuôi, từ trước tới giờ bà chưa từng tiết lộ về công việc mà họ được giao."
Trầm mặc một hồi, giám đốc Trình nói: "Lão Tôn chắc vô cùng áy náy, lần đó kể cho tôi về chuyện này, ông ta rất khổ sở. Ông ấy nói với tôi, là một cảnh sát, bất luận thế nào cũng không được vượt qua ranh giới, chọn thủ đoạn chẳng khác bào tội phạm. Nếu muốn kiểm tra lại, cô cậu có thể tới phòng vật chứng, hồ sơ không còn nhưng vật chứng có lẽ vẫn ở đó."
Tiểu Đào hỏi: "Ngài cảm thấy ra sao đối với chuyện này?"
Giám đốc Trình hớp ngụm trà nói: "Tôi nghĩ đây toàn bộ là trách nhiệm của lão Tôn!"