Âm Phủ Thần Thám

Chương 787: Phản đồ của Tống gia

Chương 787: Phản đồ của Tống gia


Tống Hạc Đình cũng không lập tức nói về chuyện này, mà cầm tờ kết quả ADN lên hỏi: "Trong đây có cha mẹ của Tinh Thần?"
Băng Tâm gật đầu: "Đúng, hai người trong số đó có ADN trùng khớp tới 99%, là máu mủ trực hệ."
"Sẽ không có sai sót chứ?"
"Tuyệt đối không!"
Tống Hạc Đình thở phào nhẹ nhõm, nói với Tinh Thần: "Tinh Thần, có một việc ta phải xin lỗi con, 20 năm nay ta luôn giấu diếm không nói cho con biết về tung tích cha mẹ mình, thực ra là vì..."
Kết hợp với phản ứng vừa rồi của bà, tôi đã phần nào đoán được, nói: "Cô cô, cô sợ cha của Tinh Thần là phản đồ?"
"Không sai, bởi vì ta chỉ biết là trong 5 cao thủ phái đi năm đó có 1 người phản bội, nhưng cụ thể là ai thì không được rõ."
Tống Tinh Thần đầy hoang mang, hắn nói: "Cô cô, 20 năm nay cô luôn có nỗi khổ, là con đã trách nhầm người."
Tống Hạc Đình xua tay: "Nhân tuyển năm đó chấp hành nhiệm vụ là do ta chọn, cha mẹ con hi sinh, sao ta lại không có trách nhiệm? Việc ta có thể bù đắp chỉ là nuôi nấng con thay mẹ con mà thôi."
Chúng tôi ai cũng cảm khái cho thân thế của Tinh Thần, cha mẹ hi sinh, nhưng vì có khả năng là phản đồ cho nên từng ấy năm không được biết sự thật. Tôi cũng bội phục Tống Hạc Đình, có thể kiên định giữ kín một bí mật suốt 20 năm trời.
Tuy nhiên thì giờ đã chứng minh được, cha mẹ Tống Tinh Thần là người tốt, họ không hề phản bội tín ngưỡng của Tống gia.
Trầm mặc một hồi, Tiểu Đào hỏi: "Thi thể năm đó đã bị biến dạng hoàn toàn, làm sao bà có thể biết là một người chạy thoát, hơn nữa lại là người của mình?"
"Đương nhiên ta làm sao biết được, cho dù là ai bên cạnh cũng sẽ chẳng biết, nhưng đừng quên năm đó có Tống Triệu Lâm, ông ta đã khám nghiệm toàn bộ thi thể một lần, phát hiện trong đó có một người tuổi xương khá lớn, và không có đặc điểm của người nhà họ Tống." Tống Hạc Đình giải thích.
"Đặc điểm của người nhà họ Tống?"
Bà giơ ngón tay cái lên: "Võ Tống chúng ta luyện võ từ nhỏ, khớp xương thường lớn hơn người bình thường, chất xương cũng đặc hơn, hơn nữa gần như ai cũng từng bị thương."
"Thì ra là như vậy!" Tiểu Đào gật đầu.
"Vậy lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
Tống Hạc Đình thở dài thườn thượt: "Ngoại trừ chính Hoàng Tuyền hiện giờ, thì chẳng ai biết. Theo ta đoán trước đó hắn đã cùng tiếp xúc qua với Hoàng Tuyền thật, bị thuyết phục, tiết lộ kế hoạch hành động. Nhưng sau đó lại thuận nước đẩy thuyền, giết luôn Hoàng Tuyền, cướp lấy vị trí của hắn."
"Giang Bắc Tàn Đao không nghi ngờ gì sao?" Tôi vẫn có chút khó tin.
"Thực tế thì trước giờ Hoàng Tuyền luôn đeo một cái mặt nạ bằng vàng, đến người bên cạnh hắn cũng chẳng biết bộ mặt thật. Hơn nữa thất đại thiên vương là thần long kiến thủ bất kiến vỹ, đại đa số thành viên trong tổ chức đều không biết tướng mạo của chúng, bởi vậy nên chúng cần có tín vật chứng minh thân phận." Tống Hạc Đình trả lời.
"Là bảy tấm card?"
"Không sai!" Tống Hạc Đình lại hớp một ngụm trà: "Bây giờ nhìn lại, đảm nhiệm vai trò Hoàng Tuyền hiện nay là một trong ba người Tống Viễn Kiều, Tống Viễn Khê và Tống Triệu Hưu."
Băng Tâm giơ tay lên nói: "Liệu có thể dùng ADN của người thân để phán đoán xem là ai không?"
Cô cô lắc đầu: "Ngoại trừ hai vợ chồng Tống Lạc Ngữ, ba người còn lại đều không có đời sau."
"Nhưng họ có cha mẹ!" Tôi nói.
Cô cô nhướn mày suy nghĩ một lát, rồi nói: "Khoét xương nghiệm thi? Không được, cho dù ta có cho phép thì ba đại trưởng lão cũng không đồng ý, chuyện này là không thể. Thực ra, bắt đầu từ 20 năm trước ta đã điều tra thân phận thật của Hoàng Tuyền, từng hợp tác với một người trong tổ chức. Tống Dương, con đoán thử xem đó là ai?"
Tôi không cần suy nghĩ, đáp: "Đao Thần?"
"Phải! Đến nước này ta cũng không giấu con nữa. Đao Thần chính là một người của Võ Tống, lúc trẻ đã trà trộn vào tổ chức để điều tra, bị trưởng lão xóa tên khỏi gia phả. Ta mở một con đường, bảo ông ta điều tra thân phận thật của Hoàng Tuyền thì Võ Tống sẽ tiếp nạp lại, hơn nữa lúc cần sẽ chi viện cho lão. Chỉ tiếc người này làm việc quá theo tùy tính, bị bại lộ thân phận sớm."
Nghe xong tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, năm đó ông nội đã thành công trong việc tiêu diệt Hoàng Tuyền, nhưng lại xuất hiện ngay một Hoàng Tuyền mới!
Người này rõ ràng toàn thân chảy dòng máu của Tống gia, nhưng lại ra tay với chúng tôi chẳng chút lưu tình, còn đang ra sức hủy diệt chứng cứ có liên quan đến thân phận của mình.
Tôi cắn răng nói: "Chẳng cần biết lão là ai, bây giờ lão chỉ có một cái tên - Hoàng Tuyền. Lão là kẻ địch của chúng ta, tổ đặc án nhất định không lưu tình!"
"Nói rất hay!" Tống Hạc Đình vỗ bàn: "Từ ngày hắn làm phản thì đã không ai coi hắn là người của Tống gia nữa. Nếu như một ngày nào đó gặp lại, ta sẽ tự tay dọn dẹp môn hộ, nhưng..." Cô cô đảo mắt một vòng quanh chúng tôi: "20 năm nay ta luôn canh cánh suy nghĩ, tại sao một người ta tin cậy nhất trong tộc lại làm phản? Từng người trong Võ Tống, từ nhỏ sống tách biệt trong núi sâu, tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, tâm tính đơn thuần, không hề chịu qua cám dỗ của thế tục. Mà Hoàng Tuyền lại là một thiên vương giàu nhất trong tổ chức, câu trả lời chỉ có một, đó là kim tiền! Một ngày nào đó bọn con ép hắn đến tuyệt cảnh, nhất định hắn cũng sẽ dùng lợi ích to lớn mà cám dỗ."
Tiểu Đào nói: "Tống cô cô, bà có thể yên tâm, chúng tôi sẽ không dao động dễ dàng như vậy."
Tống Hạc Đình gật đầu mỉm cười: "Ta tin tưởng vào mấy đứa! Tới đây ta sẽ ở lại Nam Giang, có việc gì thì tìm ta bất cứ lúc nào." Dứt lời bà đứng dậy rời đi, Tống Khiết kéo cánh tay mẹ, nói: "Mẹ, con muốn cùng Tống Dương ca ca phá án."
Tống Khiết quay lại nhìn tôi và Tinh Thần một chút, ai cũng biết con bé có dụng ý khác, Tống Hạc Đình cười vỗ đầu: "Tự con phải cẩn thận hơn."
Được mẹ đồng ý, Tống Khiết hớn hở vui mừng: "Mẹ, để con đưa mẹ về khách sạn!"
Sau khi hai người đi khỏi, Tiểu Đào cau mày nói: "Bà ta là lãnh đạo của chúng ta ư? Tùy tiện nhét người vào tổ đặc án, việc này phải hỏi qua tôi trước chứ?"
Tôi cười khổ: "Tính cách của cô cô đã thành thói quen rồi."
Băng Tâm cũng cười: "Chờ hai người kết hôn, tỷ cũng phải gọi bà là cô cô." Tiểu Đào khó chịu ra mặt.
Trời không còn sớm, tôi đề nghị tất cả mọi người về nghỉ ngơi, chuyện xảy ra tối nay khiến ai cũng hoang mang, chỉ e là ngủ chẳng yên giấc.
Tiểu Đào về nhà Băng Tâm, Tống Tinh Thần muốn hộ tống tôi về nhà, tôi nói: "Ngươi không cần đưa ta về, ta mà còn sợ đi buổi đêm sao? Cứ ở đây chờ Tống Khiết đi."
"Nhưng..." Tinh Thần đắn đo.
Tôi cười: "Có cô cô ở gần đây, còn lo ta không an toàn? Tôi nay ta sẽ ở yên trong cửa hàng đọc tài liệu."
Rốt cuộc hắn cũng gật đầu: "Tiểu thiếu gia, có gì thì gọi ta!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất