Chương 790: Nộ Mục Kim Cương
Tôi đang suy từ thì dột nhiên trong phòng có tiếng nén đồ vật, tiếp đó là tiếng phụ nữ kêu: "Khốn kiếp!"
Ba người chúng tôi vội lao vào theo hướng âm thanh, cũng là căn phòng có hai người chết. Chỉ thấy một bóng dáng dịu dàng đứng đó, chén đĩa trên bàn đã bị ném vỡ toang, cô ta siết chặt nắm đấm, máu nhỏ ra từ đó từng giọt từng giọt.
Trong lòng tôi thoáng hoang mang, Huyết Anh Vũ mặc bộ đồ đen toàn thân từ từ quay mặt sang, sự giẫn dữ trong đôi mắt vẫn còn chưa tan biến. Tống Tinh Thần căng thẳng, rút thanh hắc đao ra, Tống Khiết thì lần đầu tiên gặp mặt, khẽ xuýt xoa một tiếng: "Oa, thật là xinh đẹp!"
"Tôi không phải đến để gây chuyện." Huyết Anh Vũ nhàn nhạt nói. Từ thái độ phẫn nộ của cô ta, chắc là cũng vừa mới biết nghi phạm đã bị bắt, tôi nói: "Việc cô xuất hiện ở Nam Giang, là Hoàng Tuyền sai đến để hủy chứng cứ vụ án 20 năm trước. Sau đó thì xảy ra vụ án này, cô liền thuận tay tẩy tội cho bốn nghi phạm, nhưng lại không ngờ được rằng, Giang Bắc Tàn Đao vẫn nhúng tay, đúng không?"
Huyết Anh Vũ đáp: "Suy đoán của anh cơ bản là đúng, thực ra tôi tới Nam Giang ban đầu không phải vì mục đích này, sau đó thì mới nhận được lệnh của lão già kia, sai tôi hủy chứng cứ, tiện tay giết bốn cô gái này."
"Cái gì?" Tôi giật mình.
"Tôi biết anh sẽ khó tin, nhiệm vụ kiểu này sao có thể sai tôi đi, nguyên tắc của tôi là không giết phụ nữ và trẻ em. Nhưng từ sau vụ V.I.P ở Macao, lão già cứ luôn nghi ngờ độ trung thành của tôi, cho nên phái tôi tới chấp hành nhiệm vụ này để kiểm tra..."
Huyết Anh Vũ quay sang nhìn tôi, cô ta rõ ràng là tay không tấc sắt, nhưng Tống Tinh Thần và Tống Khiết vẫn vô thức lùi về phía sau một bước.
Cô ta tiếp: "Khi tôi biết chân tướng vụ án này, liền quyết định giúp mấy cô gái một tay, nếu không có gì bất ngờ thì tôi đã có thể cứu họ một mạng. Nhưng xem ra lão già vẫn không tin tưởng tôi, liền phái Nộ Mục Kim Cương tới giải quyết."
"Nộ Mục Kim Cương?" Tôi thắc mắc.
Huyết Anh Vũ chỉ chữ vạn trên mu bàn tay nạn nhân, giải thích: "Đây là trợ thủ đắc lực của lão già, chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại. Hắn tự xưng là Tây Thiên Nộ Kim Cương, nhưng những việc hắn làm lại chẳng có chút từ bi nào. Đối với hắn thì giết người chính là siêu độ.'
Tôi giơ tay ra hiệu cho Tinh Thần thu đao lại, hỏi: "Chẳng phải cô nói sẽ rút khỏi tổ chức sao?"
Huyết Anh Vũ bật cười một tiếng: "Anh cho rằng rửa tay gác kiếm dễ dàng như vậy sao? Nhìn vị tiền bối Đao Thần của anh đấy, từ lúc rút khỏi tổ chức, bị đuổi giết không thôi. Tôi không muốn bị giống ông ta, tuy nhiên tôi có thể đảm bảo với anh, thời gian tới tôi sẽ không thay tổ chức làm bất kỳ điều gì thương thiên hại lý nữa."
"Chuyện đó thì có đáng kể gì?" Tôi cười lạnh.
"Tôi không muốn tranh cãi với anh, Tống Dương, ở đây không có cảnh sát, chúng ta làm một giao kèo đi." Huyết Anh Vũ nói.
"Nói nghe thử!"
Huyết Anh Vũ khẽ mỉm cười: "Anh hy vọng trông thấy bốn nghi phạm còn sống hay là xác của họ?"
"Sống sót? Ý cô là nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?" Tôi nhướn mày một cái.
"Đương nhiên!" Hai mắt Huyết Anh Vũ chợt bùng lửa giận: "Lần này cho dù có phải đối địch với tổ chức, tôi cũng phải bảo vệ mấy cô ấy. Đứng trên lập trường pháp luật chán chết của các anh mà nói, mấy cô gái này là tội phạn giết người. Nhưng 20 năm trước, cảnh sát có giải oan được cho 4 cô gái bị chết không? Cảnh sát chẳng làm gì cả, trơ mắt nhìn 4 gã đàn ông thối tha thoát tội, cho chúng được tiêu diêu tự tại tới hôm nay! Bây giờ bốn cô gái này đứng ra đòi lại công đạo, cảnh sát lại muốn bắt họ, thật đúng là buồn cười. Haiz, đây là lý do vì sao tôi đây chưa từng tin vào luật pháp, luật pháp chỉ có thể dựa vào cái danh công bằng mà hiếp đáp kẻ yếu."
Tôi không thể gật đầu trước cái đạo lý vớ vẩn của cô ta, nói: "Năm xưa nếu không phải Giang Bắc Tàn Đao bọn cô nhúng tay, thì 4 gã đàn ông kia có nhơn nhơn được ngoài vòng pháp luật? Đôi khi luật pháp quả thật rất cứng nhắc, nhưng bản thân nó là công bằng, công bằng hơn cái công bằng trong suy nghĩ của cô! Không có bất kỳ ai có thể áp đảo được luật pháp cả."
"Ha ha, vị tiền bối kia của anh luôn giẫm đạp lên luật pháp, sao anh không bắt ông ta đi?"
Đao Thần đúng là điểm yếu của tôi, nhất thời tôi cứng miệng không nói được gì. Sau một hồi trầm mặc, Huyết Anh Vũ lại hỏi: "Anh hi vọng tìm được thi thể hay là mấy cô gái đó sống sót?"
Tôi do dự, không quyết định chắc chắn được, bốn cô gái này nhẫn nhịn suốt 20 năm để báo thù, nếu cứ để mặc Nộ Mục Kim Cương giết họ, sau đó bắt Nộ Mục Kim Cương thì là cách làm phù hợp nhất với luật pháp.
Thế nhưng hiện tại rõ ràng là có cơ hội để cứu họ, nếu để mặc họ bị giết thì liệu có ổn?
Tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều tội phạm giết người, vài người trong số đó tội chồng tội, chết cũng chưa trả hết, nhưng cũng có vài người, khi bắt họ trong lòng tôi lại cảm thấy xót xa, rốt cuộc phải chọn thế nào, phải chọn thế nào đây!
Tinh Thần đột nhiên nói: "Tống Khiết, tất cả những chuyện xảy ra ở đây, muội không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, nhớ chưa?"
Tống Khiết im lặng gật đầu, Tinh Thần nhìn về phía tôi: "Tiểu thiếu gia, bất kể ngươi chọn thế nào, ta để sẽ giữ bí mật!"
Huyết Anh Vũ cười cười: "Vệ sĩ của anh hiểu chuyện đấy."
Tôi hỏi: "Cô định giúp chúng tôi bằng cách nào?"
"Tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất tìm ra Nộ Mục Kim Cương để cứu họ, dẫn họ rời khỏi Nam Giang. Đến lúc đó cảnh sát sẽ ngăn cản, tôi cần các anh giúp..." Huyết Anh Vũ nói.
"Sau đó thì sao?"
Huyết Anh Vũ tỏ ra buồn bã: "Sau đó? Sợ rằng lão già sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa. Lão sẽ dốc toàn lực truy sát tôi, nhưng tôi sẽ bảo vệ 4 cô gái đó, thay tôi cầu nguyện đi, Tống Dương!"
"Tại sao cô nhất định phải bảo vệ bọn họ?" Tôi cảm thấy điều này không phù hợp với tính cách của Huyết Anh Vũ.
"Bởi vì họ rất bất lực! Bất kể ném bọn họ cho bên nào, kết cục của họ cũng chỉ có chết!"
Lúc Huyết Anh Vũ nói ra câu này, tôi phảng phất trông thấy bóng dáng của Sở Yên, quả nhiên hai người là mẹ con, chỉ cần cho rằng việc mình làm là đúng đắn thì sẽ liều mạng mà kiên trì tới cùng.
Im lặng một lát, tôi thở dài: "Mấy cô gái này không nên chết như vậy, thôi để họ sống đi."
Huyết Anh Vũ mỉm cười: "Tôi biết anh sẽ lựa chọn như vậy mà!" Sau đó ném cho tôi một thứ, tôi giơ tay bắt lấy, đó là một cái điện thoại di động, cô ta nói: "Tôi sẽ sớm liên lạc, các anh cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."
Dứt lời, Huyết Anh Vũ sượt qua người tôi, bỏ đi, trong không khí lưu lại một mùi hương quyến rũ.
Tống Khiết xuýt xoa: "Oa, tỷ tỷ này đúng là nghiêng nước nghiêng thành, em đứng trước mặt mà còn không nói nên lời. Tống Dương biểu ca, rốt cuộc quan hệ của anh với cô ây ra sao?"
Tôi đáp: "Kẻ thù!"
"Oạch!"
Tôi ra ngoài cửa, ngắm nhìn bầu trời u ám, không thể tin được chính mình lại đi hợp tác với Huyết Anh Vũ, tự tay thả 4 tội phạm giết người đi. Nếu ông nội ở dưới suối vàng có biết, ông sẽ nói gì đây? Nhưng bất kỳ chọn lựa nào đều có cái giá của nó, đã chọn rồi thì tôi sẽ phải gánh hậu quả mà nó gây ra.