Chương 81: Tùng xẻo cực hình - thịt lừa tươi.
Thi thể được cảnh sát phát hiện trong một đường cống ngầm, bên ngoài bọc bằng túi nylon đen, và sợi dây thừng buộc xộc xệch, cảnh sát đem về phòng giữ xác, túi cũng đã bị cắt ra.
Bởi vì trong quá trình điều tra, nút dây thường là vật chứng quan trọng, cho nên không cởi ra, đây là kiến thức cơ bản thông thường của cảnh sát.
Vừa mới nhìn thấy thi thể, tôi và Tiểu Đào cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, Tiểu Đào lập tức đưa tay che miệng.
Người chết trần truồng, bị cạo sạch lông nhẵn thín, chỉ mặc một cái quần lót, một phần lớn thịt trên cơ thể đã bị cắt đi như má, ngực, bụng, cánh tay, bắp đùi, bắp chân, nhất là tứ chi bị róc chỉ còn xương trắng ởn, còn chẳng có máu, chỉ có một ít dịch sền sệt.
Điều đầu tiên tôi liên tưởng đến là cực hình tùng xẻo thời Mãn Thanh.
Người chết bị cắt gọt đã không còn phân biệt nổi giới tính, cảnh sát tìm thấy thi thể nói lúc lấy lên cảm giác rất nhẹ, còn tưởng rằng có ai trêu đùa nhét búp bê bơm hơi vào trong túi.
Tôi đeo găng tay vào, đo đạc một chút chiều dài bàn chân và chiều cao của nạn nhân, sau đó quan sát xương chậu, rồi tới răng.
Khi tôi dời ánh mắt tới vị trí phần đầu, chợt thấy miệng nạn nhân lộ ra một nụ cười quái đản, khiến tôi không kìm lòng được mà run lên.
Thử tưởng tượng mà xem, một người bị trói, sau đó tùng xẻo mà trên mặt lại mỉm cười, đây là một hình ảnh như thế nào???
Kiểm tra xong, tôi kết luận sơ bộ: "Nạn nhân là nữ giới, tuổi từ 25 đến 30, dáng người trung bình, cơ thể khỏe mạnh, từ xương cốt cho thấy không có bệnh hay tàn tật, nghề nghiệp có thể là công nhân xưởng dệt."
Hoàng Tiểu Đào còn đang che miệng, nghe tôi nói thế lập tức hỏi: "Chờ đã Tống Dương, làm sao anh biết được đây là công nhân xưởng dệt?"
Tôi xoay bàn tay nạn nhân giải thích: "Có nhìn thấy vết chai trên này không? Tay nạn nhân còn có vết thương nhỏ dài mới khép miệng, chỉ có mỗi ngày lấy tay chỉnh con thoi mới có vết tích như vậy. Một cái nữa, lưng nạn nhân hơi cong, là do khom người trong thời gian dài, những điều này rất phù hợp với đặc thù công việc trong xưởng dệt."
Mọi người quanh phòng đều cảm thấy đúng, Hoàng Tiểu Đào như có điều suy nghĩ, gật đầu, hỏi một cảnh sát: "Anh đã kiểm tra những người mất tích ở Nam Giang ba tháng qua chưa?"
"Tiểu Vương phụ trách việc này." Cảnh sát trả lời.
"Gọi hắn tới đây, hỏi xem trong đó có nữ công nhân xưởng dệt nào không." Tiểu Đào ra lệnh.
"Rõ!"
Tôi ngửi ngửi trên mặt nạn nhân, chợt thấy tiểu Chu cũng đang ở đây, liền nói với hắn: "Ngươi đi xét nghiệm hai thứ, một là sợi dây trói, hai là tàn dư trong mũi của nạn nhân."
Tiểu Chu dù gì cũng là dân chuyên nghiệp, lập tức có phản ứng: "Ý ngươi là, có khả năng nạn nhân hít phải thuốc?"
"Trong mũi nạn nhân có mùi cồn y tế, ngươi chỉ cần so sánh một chút xem có phải là oxit nito không, vì loại thuốc mê hô hấp này luôn được pha với cồn." Tôi giải thích.
Tiểu Chu cười nói: "Ngươi chắc chứ, không ngờ một Ngỗ tác như ngươi cũng biết thứ này á." Hoàng Tiểu Đào liền lườm một cái, tiểu Chu vội vàng gật đầu: "Thôi thôi, ta lập tức đi ngay."
Hắn dùng tam bông tẩm cồn, lấy mẫu từ khoang mũi của nạn nhân, sau đó lấy vài sợi từ nút thắt mang đi xét nghiệm.
Tôi lấy kéo cắt quần lót của nạn nhân kiểm tra, không bị xâm hại tình dục, mà thậm chí nạn nhân còn là một trinh nữ. Sau đó tiếp tục kiểm tra cơ thể nạn nhân, tôi để ý thấy, bắp đùi và bả vai có dấu vết bị trói.
Tôi xem xét quá nhập tâm, buột miệng nói: "Đại Lý, đi mua cho ta mấy thứ về đây." Quay đầu nhìn lại, mới sực nhớ Vương Đại Lý không có ở đây, cả Vương Nguyên Thạch cũng không thấy đâu. Tiểu Đào nói: "Anh cần gì cứ bảo họ mua về cho."
"Một chai giấm chất lượng tố, một cái phễu nhỏ, tảo tía không dính cát, rong biển." Tôi suy nghĩ, nói. Hoàng Tiểu Đào liền sai một cảnh sát ra bên ngoài mua.
Trong lúc chờ đợi, tôi dùng thính cốt mộc nghe nội tạng nạn nhân, xương cốt và nội tạng đều hoàn hảo, không hề bị thương tổn, lúc còn sống cũng không bị ngược đãi, thời gian tử vong khoảng 20 ngày trước.
Nghe kết luận này, Tiểu Đào kinh ngạc nói: "20 ngày? Theo lý thuyết thì phải có hiện tượng người khổng lồ rồi chứ."
Tôi cười: "Cô cũng biết hiện tượng người khổng lồ à?"
"Đương nhiên, thường ngày cũng xem không ít báo cáo khám nghiệm, những thuật ngữ như độ cứng, người khổng lồ, xác chết than bùn... tôi vẫn biết." Hoàng Tiểu Đào đắc ý nhướn nhướn lông mày.
"Vậy cô có thể giải thích một chút về hiện tượng người khổng lồ được không?"
"Người khổng lồ là...." Hoàng Tiểu Đào nhất thời không trả lời được, tôi giải thích thay nàng một chút, cái gọi là người khổng lồ, thực ra là một hiện tượng của xác chết sau một khoảng thời gian. Vi khuẩn trong cơ thể sau khi không còn thức ăn, đồng thời hệ miễn dịch không thể khống chế, sẽ bắt đầu ăn chính cơ thể con người, thải ra lượng khí lớn, cơ thể vì thế sẽ trương lên như quả bóng.
Hiện tượng người khổng lồ có thể nói rất kinh khủng, cả người trương phềnh, hai con mắt lồi ra ngoài, đôi môi giống như hai cái xúc xích, khi động vào, dưới da còn chảy dịch thối rữa, nếu da bị rách thậm chí còn chảy ra mủ xanh. Phẩm chất tâm lý của nhân viên pháp y phải được kiểm tra rất kỹ lưỡng, nếu không tin có thể search baidu.
Cuốn tẩy oan tap lục có ghi chép: nếu như xác chết để lâu ngày, đầu và mặt sẽ trương lên, tóc rụng, môi mở, hai mắt lồi ra. Hoàn toàn giống với hiện tượng người khổng lồ mà pháp y hiện đại nói.
Tôi chỉ là không muốn dùng cổ văn để làm màu, nên đơn giản giải thích bằng y học hiện đại. Sở dĩ giải thích điều này, cũng không phải là muốn khoe khoang học vấn, chủ yếu là vì lát nữa có yêu cầu muốn nhờ Tiểu Đào, trước khi nói về trạng thái bất thường, phải cho cô ấy biết trạng thái bình thường là như thế nào.
Sau đó tôi tiếp: "Sở dĩ thi thể không xuất hiện trạng thái người khổng lồ, có ba nguyên nhân. Thứ nhất là bắp thịt và mỡ của nạn nhân đều đã bị rọc mất, vi khuẩn trong cơ thể không còn gì để ăn. Thứ hai, trong ống cống, nhiệt độ khá thấp, cộng thêm túi nylon chống thấm nước, có thể nói thi thể ở trạng thái nửa kín."
"Còn nguyên nhân thứ ba?" Tiểu Đào nôn nóng.
"Tôi sẽ nói với cô sau, nhân tiện nhìn đây." Tôi chỉ xuống bắp đùi, bả vai có vết trói. Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Nạn nhân từng bị trói?"
"Không phải, dây trói quanh chân một vòng rất chặt, cách buộc dây này không có ý nghĩa trói buộc, mà giống như buộc caro, không cho máu lưu thông xuống chân..." nói tới đây, lòng tôi dấy lên cảm giác, hung thủ không những tàn ác tới cực điểm, mà biến thái cũng tới cực điểm.
"Tại sao phải làm như vậy?" Tiểu Đào hỏi.
"Cô đã nghe món thịt lừa tươi bao giờ chưa? Đó là một dạng thừa tiền tìm kiếm cảm giác lạ, đem trói tứ chi một con lừa vào tấm ván, sau đó dùng nước sôi tưới vào một phần trên thân con lừa, rồi cắt miếng thịt tái đó ra, cho khách chấm nước tương ăn. Toàn bộ quá trình có thể nói là vô cùng tàn nhẫn, khiến người ta căm ghét." Tôi thoáng thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Tiểu Đào, đại khái là đoán được tôi sắp nói gì.
"Cách hung thủ giết nạn nhân cũng gần giống quá trình này, hắn bó chặt mạch máu nạn nhân, là để cắt thịt tươi trên người."
Tôi nhìn thi thể đã hoàn toàn biến dạng đang nằm trên giường sắt, nói cách khác, nạn nhân chính là bị tùng xẻo mà chết.
P/S: giải thích cho một số bạn chưa biết, cực hình tùng xẻo cũng tồn tại ở Việt Nam thời vua Minh Mạng, Gia Long, Tự Đức. Nạn nhân bị trói trên một tấm phản, quan hành hình sẽ đánh trống, mỗi một tiếng trống vang lên, đao phủ sẽ dùng con dao sắc cắt một miếng thịt trên người phạm nhân; cắt cho tới khi phạm nhân chết mới thôi, bởi vậy có tên là tùng xẻo. Người xưa cũng thật dã man!