Chương 86: Ăn nói kỳ quái
Để xác định Mã Kim Hỏa mà Đường sư phụ nói và người chúng tôi đang tìm là một, Hoàng Tiểu Đào gọi điện bảo người ở cục gửi ảnh chân dung của Mã Kim Hỏa qua điện thoại cho nàng, sau đó đưa cho lão Đường xem.
Đường sư phụ gật đầu lia lịa nói: "Đúng, chính là tiểu tử này."
Tôi hỏi: "Ông có bức ảnh nào của hắn gần đây không?"
Lão Đường cười: "Ta không có điện thoại chụp hình như các vị." Sau đó lão móc ra con điện thoại Nokia cổ đặt trên bàn.
Tôi lại hỏi: "Ông và Mã Kim Hỏa có quen biết từ trước?"
Đường sư phụ hơi khựng lại, đưa tay gãi gãi mũi: "Không quen."
Tôi cười lạnh một tiếng, rốt cuộc tôi đã nắm được cái đuôi hồ ly, lập tức nhìn chằm chằm vào lão: "Ông đang nói dối!"
"Không không, đồng chí cảnh sát, ta không nói dối, ta thề với trời!" Lão Đường sợ hãi nói.
"Ông thề cũng vô ích, mau theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."
Bị tôi dọa dẫm, lão Đường lập tức liền khai, xem ra lão không phải người có ý chí kiên cường cho lắm, ủ rũ: "Ta thừa nhận, thức ra ta với Mã Kim Hỏa là đồng hương."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Manh mối quan trọng như vậy, sao lúc trước ông không nói?"
"Chủ yếu là vì hắn có một khuyết điểm, ta coi thường hắn."
Đường sư phụ kể, Mã Kim Hỏa ra ngoài đi làm từ khi còn thiếu niên. Trong công trường đều là con trai, có thể nói về chuyện gì ngoài phụ nữ khi tắt đèn? Lúc đó Mã Kim Hỏa còn trẻ, bị tiêm nhiễm tử tưởng vào đầu, liền mắc thói quen "đả phi cơ", đã dính vào là không thể ngừng, mỗi ngày không tự sướng một lần thì ngủ không ngon.
Cứ như vậy mãi, dần dần Mã Kim Hỏa trở nên xanh xao vàng vọt, vành mắt thâm sì, hai mươi mấy tuổi đã có tóc bạc.
Sau đó, đi làm dành dụm được chút tiền, hắn mang từ thành phố về một phụ nữ khá quyến rũ. Mọi người đều nói Mã Kim Hỏa này may mắn, cưới được một cô dâu xinh đẹp như vậy.
Nhưng có người tiết lộ, cô gái này thực ra là 'gà' (gái điếm), cưới Mã Kim Hỏa hoàn toàn là vì mấy mẫu đất nhà hắn để lại.
Sau đó họ phát hiện, đôi vợ chồng sơn này rất hay cãi nhau, một số kẻ vô công rồi nghề đồn thổi nói rằng Mã Kim Hỏa là gà trống không biết gáy, không thỏa mãn nổi vợ mình.
Người phụ nữ này có dục vọng rất mạnh, có thể nói là ngồi hút đất, như sói như hổ. Nhưng chồng không thỏa mãn được nên bắt đầu đánh mắt đưa tình với đám trai làng. Chẳng mấy chốc đã quan hệ lăng nhăng với người khác, chụp mấy cái mũ xanh lên đầu Mã Kim Hỏa (cắm sừng).
Mã Kim Hỏa rất bực bội, một thời gian dài cúi đầu không nói khi đi lại trong thôn. Đường sư phụ cảm thấy hắn rất đáng thương.
Nhưng sau đó một chuyện xảy ra, khiến Đường sư phụ chẳng những, không thương hại hắn mà còn cắm ghét, khinh bỉ hắn tận xương tủy.
Đó là vào một hôm lão Đường thấy Mã Kim Hỏa đang đào thứ gì đó ở sau núi, lão đi qua thì cất lời chào hỏi, Mã Kim Hỏa liền giấu vật kia vào trong áo, bộ dạng như tên ăn trộm.
Đường sư phụ lúc đó cảm thấy rất kỳ lạ, chờ sau khi Mã Kim Hỏa đi, tới kiển tra mới phát hiện chỗ chôn 'quỷ đòi nợ' nhà lão Lý bị đào.
Tôi ngắt lời: "Quỷ đòi nợ là cái gì?"
"Nó là...nó là.." Đường sư phụ ấp úng: "Trẻ con chết yểu."
Tôi và Tiểu Đào kinh hãi. Đường sư phụ nói, ở nông thôn mỗi khi có trẻ sơ sinh chết yểu, người dân coi đó là ma quỷ tới đòi nợ, những đứa trẻ này thậm chí còn không có quan tài, trực tiếp chôn cùng phân bò, heo, phía trên đè một tảng đá lớn, tránh quỷ đòi nợ quay lại.
Có gia đình sinh mấy lần đều chết yểu, chính là bị quỷ dây dưa, phải mời đạo sĩ tới làm phép, chặt xác đứa bé ra, dùng máu gà, máu chó đen và bùa chú để trấn yểm.
Nghe tới đây tôi thầm nghĩ, những đứa trẻ này chưa hắn đã hoàn toàn là chết yểu. Nông thôn hay có hiện tượng kết hôn cận huyết, cộng thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ, nghe nói khi sinh con ra bị dịt tật, hoặc không muốn có con gáu, sẽ dìm chết trong bể nước.
Tôi cũng không cắt đứt lão Đường tự thuật, để lão nói tiếp. Lúc ấy lão kiểm tra mấy nấm mồ, phát hiện toàn bộ xác trả sơ sinh đều biến mất, lại liên tưởng tới nụ cười cổ quái mà ban nãy Mã Kim Hỏa lộ ra, Đường sư phụ nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ tên này ăn xác trẻ con.
Đường sư phụ không phải là người thích nói xấu sau lưng, liền chạy tới nhà Mã Kim Hỏa chất vấn chuyện này. Mã Kim Hỏa cầu xin Đường sự phụ đừng nói chuyện này với ai, sau đó thừa nhận mình ăn xác trẻ em thật.
Không biết hắn nghe ở đâu nói, ăn xác trẻ em có thể chữa chứng liệt dương, vốn dĩ ban đầu hắn chỉ muốn chữa bệnh của mình, nhưng từ khi hắn ăn thịt người thì không thể dừng lại, cảm thấy đây chính là nhân gian nhất vị.
Hắn càng ăn thì càng thèm thuồng, hoàn toàn không khống chế được bản thân. Chỉ cần nhà ai có trẻ con chết yểu, chôn hôm trước, hôm sau hắn liền đào lên mang về ăn, thậm chí xương cũng nuốt, nước trong nồi cũng uống cạn.
Đường sư phụ nói, lúc Mã Kim Hỏa kể lại, mặt hắn lộ ra một nụ cười quái đản, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, chảy nước miếng, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đường sư phụ nổi giận, chửi mắng Mã Kim Hỏa thậm tệ, bảo hắn mau cút khỏi thôn, nếu không sẽ nói hết cho mọi người biết. Nếu như mọi người biết chuyện con mìn bị ăn, chắc chắn hắn chết không có chỗ chôn.
Buổi tối hôm đó, Mã Kim Hỏa đi ngay, chuyện này Đường sư phụ luôn cất trong lòng, mỗi khi nhớ tới đều thấy căm ghét.
Tôi quan sát toàn bộ quá trình Đường sư phụ nói chuyện, ông ta đều nói thật.
Nói tới chỗ này, Đường sư phụ châm điếu thuốc, hít một hơi nói: "Trước đây trong thôn ta từng thấy chó ăn thịt chó sẽ phát điên, ai ám muội dùng máu trâu trộn thức ăn để nuôi trâu, trâu ăn xong sẽ uống nước không ngừng, bề ngoài cảm thấy mập lên, nhưng trước sau cũng nổi điên. Ta nghĩ tên này ăn thịt người, cuối cùng sợ cũng mắc bệnh tâm thần."
Tôi nói: "Động vật không thể ăn thịt đồng loại, đây là một quy tắc tự nhiên, đại khái là để đảm bảo duy trì nòi giống. Nếu như ăn thịt đồng loại, sẽ bài tiết ra một chất phản, mà chất phản này rất độc."
Đường sư phụ gật đầu nói: "Hay cho vị tiểu ca này biết nhiều, những đạo lý khoa học này ta không hiểu, ta chỉ biết là người ăn thịt người sẽ bị trời phạt."
Tôi hỏi: "Nếu ông đã biết Mã Kim Hỏa như vậy, tại sao còn mua thịt chỗ hắn, không sợ hắn trộn thứ gì vào sao?"
"Haiz." Đường sư phụ than thở: "Ta cũng chẳng còn cách nào khác, Mã Kim Hỏa nợ ta 10 vạn tệ, hắn không trả nổi, đành lấy thịt để..."
Đường sư phụ kể, lão không ngờ sau đó Mã Kim Hỏa cũng tới Nam Giang làm việc. Từ khi bỏ làng ra đi, Mã Kim Hỏa trở nên cọc cằn, bắt đầu uống rượu, cờ bạc, nợ 10 vạn tệ. Đường sư phụ cũng có phần áy náy vì đuổi hắn đi, dưới sự cầu xin của hắn, bỏ số tiền tích cóp xây nhà cho hắn mượn.
10 vạn tệ đối với Đường sư phụ là một khoản tiền lớn. Mã Kim Hỏa đã thiếu nợ lão ba năm, vợ con lãi vẫn còn phải ở căn nhà gỗ ở quê. Đường sư phụ rất nóng ruột, mấy lần tìm tới đòi hắn khoản tiền này, Mã Kim Hỏa lại nói hắn chẳng để ra được đồng nào, liệu có thể dùng đồ đạc để gán nợ không? Trùng hợp là hắn đang làm việc ở xưởng thịt, nói rằng mỗi ngày sẽ giao cho lão Đường 10kg thịt heo, và được tính là 20 tệ một kg.
Giá thị trường là 25 tệ một kg thịt heo, có thể nói là lời nhiều, hơn nữa thịt này lấy trực tiếp từ xưởng, rất tươi, Đường sư phụ liền đồng ý. Lúc đầu Mã Kim Hỏa đưa tới là cả tảng thịt heo, đôi khi là nhân bánh băm sẵn, sau đó nhân băm sẵn ngày càng nhiều, có chết lão Đường cũng không thể ngờ đó là thịt người.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Thịt người và thịt heo, ông nếm mà không phân biệt được sao?"
Đường sư phụ ngao ngán nói: "Có lúc ta cảm thấy thịt có vị là lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, làm sao ta nghĩ tiểu tử này lại dám giết người???