Chương 23: Bà Sa dày công sắp đặt
Ngày thứ hai, dưới sự thúc giục của An Hâm, Sa Chức Tinh còn đang trong giấc mơ bị kéo khỏi giường.
Bởi vì lần xem mắt này, An Hâm chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục mới, thậm chí cả dây chuyền, túi xách, giày phối cùng lễ phục cũng phù hợp, chuẩn bị cả bộ, mức độ coi trọng có thể thấy được.
Sa Chức Tinh thay xong lễ phục đứng trước bàn trang điểm, đứng trước gương không ngừng kéo cổ áo của bộ lễ phục.
Thiết kế cổ V, cổ áo xẻ rất sâu, cổ V thật sâu kéo dài xuống dưới, làm nổi lên bộ ngực của cô, vô cùng mê hoặc.
Xem mắt thì xem mắt, mặc đồ trễ ngực như vậy làm gì?
Trong lòng Sa Chức Tinh bực bội, cụp mắt giống như ghét bỏ kết cấu phần cổ áo.
Phòng đối diện, một bóng dáng thon dài đứng ở ban công, ánh mắt xuyên qua cửa sổ mở rộng thấy được tất cả bên này, lông mày dần nhíu lại.
“Đi đâu thế?” Môi mỏng bất ngờ nói ra ba chữ, giọng điệu của Lạc Hi Thần có chút không vui.
Vị trí hai phòng vốn rất gần, đứng ở trong phòng nói chuyện đối phương cũng có thể nghe được.
Sa Chức Tinh quay đầu, ánh mắt qua ban công nhìn anh ở đối diện, tùy ý đáp lại: “Hôm nay mẹ sắp xếp cho tôi đi xem mắt, một lúc nữa phải đến chỗ hẹn.”
“Xem mắt?” Giọng nói của Lạc Hi Thần lập tức lạnh lùng.
“Đúng vậy, xem mắt.” Hình như phát hiện ra giọng nói của anh có gì không đúng, động tác trên tay Sa Chức Tinh dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Lạc Hi Thần đứng ở ban công đối diện, khoanh tay trước ngực dựa vào chiếc ghế mây phía sau, ánh mắt hướng về phía cô, khuôn mặt đẹp trai có chút lạnh lùng.
Mới sáng sớm, bày gương mặt lạnh này ra cho ai xem?
Mà bản thân cô trêu chọc đến anh lúc nào?
Sa Chức Tinh rất khó hiểu, nhìn một chút khoảng cách giữa vị trí của cô và của anh, bước chân không tự giác mà lùi ra sau vài bước.
Hai căn phòng vốn cách nhau rất gần, khoảng cách giữa hai ban công cũng chỉ có một chút, khoảng cách như vậy, dựa vào đôi chân dài của Lạc Hi Thần, vài bước liền có thể đi qua.
Lại một lần nữa, Sa Chức Tinh oán trách thiết kế của hai căn phòng.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hi Thần nhìn cô chằm chằm, nhìn thế nào cũng cảm thấy lễ phục này của cô không vừa mắt, lại nghĩa đến lời cô vừa nói, càng cảm thấy chói tai.
Mười chín tuổi xem mắt cái gì?
Xem mắt thì xem mắt, sao phải mặc đồ mê người như vậy?
Lạc Hi Thần nghĩ thế nào, cũng đều cảm thấy không thoải mái, loại cảm giác này, giống như trong lòng bị kim đâm vậy.
“Thời gian đã hẹn sắp đến rồi, tôi đi trước đây!” Sa Chức Tinh bị anh nhìn đến trong lòng hoảng sợ, lại lần nữa sửa sang lại quần áo của bản thân, xoay người đi ra ngoài.
Ở dưới tầng, An Hâm đưa ra cửa, vừa định lái xe đi, một chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt cô.
Hai mẹ con đứng ở cửa đều sửng sốt.
“Chào buổi sáng dì An!” Cửa xe bị hạ xuống, Lạc Hi Thần ló đầu từ trong xe ra, lễ phép chào hỏi An Hâm, mặt không biểu cảm nhìn sang Sa Chức Tinh: “Tôi đưa em đi!”
Sa Chức Tinh có chút ngoài ý muốn, nhìn anh, ánh mắt chuyển về phía An Hâm.
An Hâm cười, đẩy cô đến trước mặt Lạc Hi Thần: “Như vậy cũng tốt, Hi Thần và Chức Tinh lớn lên cùng nhau, cũng xem như là một nửa anh trai của Chức Tinh, có Hi Thần ở đó, dì cùng yên tâm hơn.”
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, nghe cũng không thấy có sai lầm gì, nhưng nghe xong hai chữ “anh trai” Lạc Hi Thần lại cảm thấy chói tai.
Anh trai?
Anh và Sa Chức Tinh?!
C37 -