Ẩn Long

Chương 263: Phục Sinh


“Cút!”
Tức giận rống lên một tiếng, toàn bộ khí thế trên người của Trần Viễn đều thả hết ra ngoài, ngay cả Phượng Hoàng Chân Hỏa cũng xuất hiện ở trên đỉnh đầu.
Nhất thời, thời gian giống như dừng lại, không gian như bị liệt diễm thiêu đốt.

Tất cả mũi tên hướng về phía Trần Viễn phóng tới, còn chưa tiếp cận được trên người anh đều bị Phượng Hoàng Chân Hỏa thiêu đốt, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Mà lúc này, sương mù bên ngoài cũng dần dần bị tiêu hao hơn phân nửa, từ khoảng cách trăm mét, Trần Viễn đã có thể nhìn rõ được cảnh vật ở bốn phía xung quanh.
“Trần Viễn, cứu tôi!”
Ngay vào lúc này, âm thanh có phần sợ hãi của Chương Tử Di đột nhiên vang lên.

Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn cấp tốc nhìn đến.

Ở một khoảng cách xa vị trí của Trần Viễn hơn một trăm mét bên ngoài, lúc này mấy cái bóng người hiện ra.

Quần áo trên người bọn họ hết sức kỳ lạ, cũng có mấy phần tương tự với kẻ đã ẩn nấp ở phía sau vách đá trước đó.
Bất quá, lúc này số lương của đám người này khá nhiều.

Hơn nữa, mỗi người trên tay đều mang theo vũ khí.

Đồng thời, Chương Tử Di hiện tại đã bị trói lại, bị đám người lạ mặt kia bắt trói ở trên một chỗ thân cây.
Thấy được một màn này, lông mày của Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu chặt lại.

Cho đến lúc này, anh cũng không có xác định Chương Tử Di là thật bị bắt, hay chỉ đang đóng kịch.

Dù sao, vừa rồi anh bị Chương Tử Di đánh lén là sự thật, mặc dù biểu hiện lúc đó của cô ta có phần quỷ dị, nhưng trong lòng Trần Viễn vẫn không có quá nhiều thoải mái.
“Nhân loại, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này.”
Đột nhiên, một trận âm thanh trầm thấp ở bên tai của Trần Viễn vang lên.

Ngay sau đó, từ bốn phía xung quanh, vô số bóng đen hiện ra, hướng về phía Trần Viễn vung ra trường mâu, đâm tới.
Biến cố xảy ra hết sức bất ngờ, Trần Viễn cũng không có nghĩ đến tại bên trong lĩnh vực của mình, vậy mà anh lại bị đối phương tập kích?

Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lại không hề chậm một chút nào.

Anh khẽ đưa chân giẫm mạnh xuống đất, sau đó toàn bộ thân thể nhẹ nhàng bắn vọt lên không trung, đem toàn bộ công kích của đối phương tránh né.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn vừa mới bay lên hơn mấy chục mét, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng lại lần nữa bắn tới.
Lần này, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng quét qua, anh lập tức liền nhìn thấy được vô số cái bóng đen đang ẩn nấp trên những tán cây ở gần đó.
Vừa rồi bởi vì sương mù che khuất, nên anh cũng không có phát hiện mình đã đi lạc vào trong rừng cây.

Lúc này nhìn thấy từng đầu mũi tên giống như sao băng vụt tới, Trần Viễn không khỏi đưa tay vung lên, vô số hỏa diễm từ trong bàn tay của anh phóng ra bên ngoài, đem phạm vi ba mét xung quanh cơ thể của anh bao phủ lại.
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, những mũi tên vừa mới tiếp xúc gần với cơ thể của Trần Viễn, đã một lần nữa bị thiêu đốt thành tro bụi.

Bất quá, lúc này thân hình của Trần Viễn bỗng dưng trầm xuống, giống như đang có đồ vật gì đó đè nặng trên vai, để cho anh nhất thời nhịn không được, nhíu chặt lại lông mày.
Đồng thời, Trần Viễn cũng cấp tốc hạ thấp độ cao, sau đó hướng về một chỗ phương hướng ở gần đó bắn vọt ra ngoài.
Anh biết, lúc này nếu như để đám người ở phía dưới vây quanh, tình cảnh của anh tuyệt đối sẽ rơi vào nguy hiểm.

Thế nhưng, thân hình của anh vừa mới bắn vọt đi ra.

Ngay vào lúc này, một bộ thân ảnh cực kỳ cao lớn, lại ở một chỗ rừng cây gần đó phóng ra.
Người này trên thân mặc lấy áo khoác da thú, dưới eo quấn lấy một tấm lông thú, giống như là vừa mới từ trên cơ thể của một con báo lớn lột xuống.

Bất quá, hình thể của kẻ này quả thật rất lớn, chí ít đối phương cũng phải cao đến hai, ba mét.
Đứng ở trước mặt của kẻ này, Trần Viễn cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.

Hơn nữa, trên tay của hắn vậy mà cầm lấy một đoạn xương thú, to đến có chút dọa người.
Trần Viễn lúc này cũng không có thời gian để kịp suy nghĩ nhiều, anh lập tức liền hạ thấp trọng tâm, lăn người xuống đất rồi lộn nhào một vòng.
Ầm!
Vừa mới nhảy ra, gã đàn ông to con đã vung lấy xương thú nện xuống, trực tiếp đập ra một cái hố đất rất to.


Đến lúc này, Trần Viễn mới chính thức nhận ra, bản thân anh vậy mà đã hoàn toàn bị một nhóm người lạ mặt vây ở bên trong.

Hơn nữa, thực lực của đối phương có chút quỷ dị, anh cũng không có ở trên người bọn họ cảm nhận được chân khí.

Tất nhiên, đám người này càng không có linh khí của người tu tiên.
“Các người là ai? Vì sao lại muốn vây bắt tôi?!”
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn về phía kẻ lạ mặt, đang đứng ở phía trên mỏm đá, trong tay cầm lấy quải trượng được làm từ xương thú.
Từ góc độ này nhìn đến, Trần Viễn có thể xác định được đối phương chính là thủ lĩnh của đám người lạ mặt.

Hơn nữa, trên người của đối phương còn tản mát ra một cỗ năng lượng rất quỷ dị.

Mặc dù không biết cỗ năng lượng này là thứ gì, nhưng nó để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nhân loại, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này!”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Viễn, người lạ mặt không một chút cảm tình, âm thanh chậm rãi phát ra.
Ngay sau đó, gã to con cầm lấy xương thú vung tới.

Đồng thời, đám người lạ mặt ở xung quanh cũng vung ra trường mâu, thẳng hướng về phía Trần Viễn.
Nhìn thấy đám người này không có cách nào câu thông được, Trần Viễn cũng bắt đầu mang theo nộ khí, quát khẽ một tiếng.
“Cút!”
Ngay sau đó, thân hình của anh lướt qua, nhanh chóng hướng về phía thủ lĩnh cả đám người lạ mặt này xông tới.
Ầm!
Xương thú từ trên tay của gã to con đập xuống, lướt qua thân thể của Trần Viễn khoảng cách chưa đến vài centimet.

Bất quá, tốc độ của Trần Viễn lúc này không hề suy giảm một chút nào, thậm chí còn tăng lên mấy phần.
Thấy vậy, một đám người lạ mặt đứng ở phía sau lưng của gã thủ lĩnh mới từ phía sau tảng đá bắn vọt ra.

Đồng thời, trên tay của những kẻ này mang theo kiếm xương và tấm chắn gỗ ngăn ở trước mặt của Trần Viễn.
Ầm!

Ầm!
Liên tiếp những tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Nhưng lúc này, thân hình của Trần Viễn hơi có một chút dừng lại, đồng thời từng đầu mũi tên sắc nhọn từ trên không trung bắn xuống.
Vèo!
Vèo!
Phập!
Phập!
Trần Viễn vô cùng nhanh nhẹn đem thân hình lách đi, nhẹ nhàng tránh thoát vô số mũi tên đánh trúng.

Thế nhưng, lúc này từ phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến một trận kình phong.

Ngay sau đó, một khúc xương thú to lớn từ phía sau lưng bủa tới, để cho Trần Viễn không kịp phòng bị, chỉ có thể đan lấy cánh tay, che chắn ở trên đỉnh đầu.
Ầm!
Mặt đất dưới chân bị lún xuống sâu đến hơn nửa mét, thân hình của Trần Viễn cũng bị chôn vùi gần một nửa.

Đồng thời, hai đầu cánh tay của anh lúc này cũng truyền đến từng trận đau nhức.

Mặc dù còn chưa có bị tổn thương, nhưng đã rất lâu Trần Viễn mới một lần nữa cảm giác được loại nguy cơ tử vong truyền đến với mình.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ những việc này.

Một đầu nấm đấm so với bắp đùi của anh còn muốn lớn đột nhiên vung đến, trực tiếp hướng thẳng về phía giữa mặt của anh đánh tới.
Lúc này, hai chân của Trần Viễn đã bị chôn cứng, hiện tại cánh tay cũng rất đau nhức, anh chỉ có thể gắng gượng vung lấy nắm tay của mình tiếp lấy một quyền này của đối phương.
Oanh!
Lần này, thân hình của Trần Viễn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài đến vài ba mét.

Hơn nữa, khớp xương ở trên cổ tay của anh cũng bị trật, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Chết!”
Không biết từ lúc nào, thân ảnh khổng lồ ở trước mặt của Trần Viễn đã cấp tốc lao đến.

Lúc này, xương thú ở trên tay của đối phương vô cùng lưu loát vung xuống, nện thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Đối mặt với nguy hiểm, trong lòng Trần Viễn bỗng dưng trở nên bình tĩnh đến lạ thường.

Trong mắt của anh lúc này, hiện lên vô số chấm nhỏ, tất cả đều là sơ hở ở trên người của gã khổng lồ đang lao tới trước mặt.

Không biết đây là năng lực đặc thù sau khi tiếp nhận được truyền thừa từ mấy vị tiền bối kia, vẫn là một loại năng lực bộc phát nào đó.

Nhưng lúc này, Trần Viễn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, một tay của anh vung ra, hướng về phía một chỗ điểm đỏ gần nhất đánh tới.
Răng rắc…
Đột nhiên, một trận âm thanh gãy nứt vang lên.

Ngay sau đó, một màn vô cùng kinh dị xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn.

Lúc này, cổ tay của gã khổng lồ vậy mà bị một quyền của Trần Viễn đánh gãy, ngay cả xương thú ở trên tay của đối phương cũng bị làm rơi xuống mặt đất, không có cách nào tiếp tục hướng về phía anh để công kích.
“A!!!”
Âm thanh hét thảm của đối phương đột nhiên vang lên, đồng thời thân ảnh của Trần Viễn cũng cấp tốc lướt đi, hướng về phía trước ngực của đối phương tung ra một quyền.
Oành!
Xương ngực của gã khổng lồ trực tiếp bị một quyền của Trần Viễn nện gãy.

Đồng thời, cơ thể cao lớn của đối phương bị cự lực chấn bay ra ngoài, rơi vào một chỗ thân cây cách Trần Viễn khoảng chín, mười mét.
Thấy được một màn này, toàn bộ ánh mắt của đám người lạ mặt đều không khỏi chằm chằm nhìn về phía Trần Viễn.

Bất quá, âm thanh của gã thủ lĩnh lúc này cũng bất chợt vang lên.
“Nhân loại, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này.

Đây là vùng đất thần thánh, không phải những kẻ nhân loại ti tiện như các ngươi có thể đặt chân đến!”
Lúc nói ra lời này, trên người của đối phương vậy mà xuất hiện một trận ánh sáng màu lục.

Ngay sau đó, một đoàn ánh sáng ở trên người hắn nhanh chóng bay ra ngoài hướng về phía gã to con xông tới.
Trần Viễn còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên thân hình của gã to con vậy mà chuyển động.

Ngay sau đó, hắn rất tự nhiên đứng dậy, dùng lấy ánh mắt tràn ngập dã tính, nhìn về phía Trần Viễn chằm chằm.
Lúc này, trên người của đối phương vậy mà không có bất kỳ thương tích gì.

Ngay cả cổ tay cũng lành lặn, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Chuyện này, làm sao có thể?!”
Nhất thời, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn, vẻ mặt lộ ra biểu hiện cực kỳ khó tin..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất