Ẩn Long

Chương 297: 297: Đại Chiến Với Lang Vương


Ầm ầm!
Trần Viễn vừa mới xoay người rời đi không được bao, trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen.

Sau đó, một trận mưa giông bất ngờ đổ ập xuống, để cho anh không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vội vàng đem cương khí bộc lấy quanh thân.
Nhưng mà, nước mưa vô cùng quỷ dị, vừa mới chạm đến trên người của Trần Viễn, liền bốc hơi lên, phát ra từng trận âm thanh xì xì.
Nhìn thấy hộ thể cương khí của mình lúc này vậy mà bị nước mưa không ngừng ăn mòn, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hoảng sợ, vội vàng tìm một chỗ hốc cây dùng để tránh mưa.
“Chít chít!”
Tiểu Bạch cùng với hai con Thiểm Điện Hồ cùng nhau chui rúc vào chung một chỗ, bọn chúng đối với bầu trời bên ngoài dường như rất e ngại.

Có lẽ, nước mưa cũng đối với bọn chúng ảnh hưởng không nhỏ.

Thế nên, lúc này tâm tình của Trần Viễn cảm giác vô cùng nặng nề.
May mắn, trời mưa bên ngoài không có kéo dài bao lâu.

Qua khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, mưa bắt đầu tạnh dần.

Đồng thời, mây đen cũng lui đi, bầu trời dần dần hiện ra ánh sáng.
Chỉ là, lúc này trời đã chuyển sang đêm tối.

Trần Viễn cũng không biết, trong vùng thế giới này, vì sao lại còn phân biệt ra ngày đêm.

Thế nhưng, hiện tại anh đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.

Từ nơi này đi đến bảo tháp, khoảng cách chỉ có hơn mấy trăm dặm.

Bằng vào tốc độ nhanh nhất của bản thân, trước khi trời hoàn toàn đen lại, anh vẫn có nắm chắc là mình sẽ chạy được đến dưới chân của bảo tháp.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Trần Viễn một lần nữa đứng dậy, dự định tiến về phía bảo tháp.

Đột nhiên, Tiểu Bạch có chút hoảng sợ, kêu lên một tiếng.
“Chít chít!”
Nghe được tiếng kêu của nó, lại nhìn bộ dáng của ba con Thiểm Điện Hồ lúc này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi có điều suy nghĩ.
“Ý mày nói, phía trước đang có nguy hiểm!”
“Chít chít!”

Vừa phát ra âm thanh đáp lại, Tiểu Bạch vừa liên tục gật đầu không ngừng, giống như nó rất sợ Trần Viễn sẽ thật sự rời đi, còn cố ý cắn chặt lấy ống quần của anh.
“Ngao!”
Đột nhiên, lúc này Tiểu Long rống lên một tiếng, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình.

Ngay sau đó, Tiểu Hoàng cũng từ trên bả vai của anh nhảy xuống, thân hình của nó lập tức hóa thành Phượng Hoàng, cả người đều bị hỏa diễm che lấy, đôi cảnh sải rộng ra đến chục mét.
Thấy được động tác của đám sủng vật, toàn thân Trần Viễn không khỏi dựng lên lông tơ.

Lúc này, anh cũng đã cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, đang chậm rãi tiếp cận đến.
Cỗ khí tức này, so với khí tức của Bạch Hổ lần trước mà anh đối mặt, rõ ràng phải cường đại hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trong không khí truyền đến một chút âm hàn, để Trần Viễn có chút nhịn không được, hơi run nhẹ một cái.
“Ngao ô…”
Từ trong bóng tối chui ra, Trần Viễn thấy được một cỗ thân ảnh vô cùng to lớn, cùng với hai đoàn hồng sắc u quang hiển hiện ở ngay trước mặt.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ đang có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, vô số đoàn hồng sắc hiện ra lít nha lít nhít, lấy anh làm trung tâm, những đoàn hồng sắc u quanh này bắt đầu vây ở xung quanh.
Thấy được cảnh tượng trước mắt, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm sợ hãi, hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này, anh đã nhìn rõ thân ảnh của bọn chúng.

Đây cũng không phải là cái gì hồng sắc u quang, thật chết chúng chỉ là ánh mắt của bầy sói.

Đứng ở trước mặt anh lúc này, chính là một đám sói hoang.

Trong đó, còn có một đầu Lang Vương, hình thể thật sự rất khổng lồ, nó cao tới ba, bốn mét, dài tới bảy mét.
Có thể nói, đây là một con sói lớn nhất mà Trần Viễn đã từng gặp được.

Hơn nữa, lúc này anh cũng đã nhận ra nó, đây là đầu Lang Vương lần trước đã xuất hiện ở trên vách núi, cùng với Tiểu Bạch tranh đoạt Thiên Tiên Linh Quả.
Thế nhưng, bọn chúng làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ý nghĩ này vừa hiện lên ở trong đầu, Trần Viễn liền rất nhanh phát hiện ra, có điều gì đó không đúng.

Bởi vì, trên cổ của Lang Vương lúc này vậy mà xuất hiện một miệng vết thương rất sâu, thậm chí bên trong còn lộ ra một mảnh xương trắng.

Hơn nữa, bả vai của nó còn bị xé mở một đường thật dài.


Bình thường, lấy tình trạng lúc này của nó, có lẽ là đã bị thương rất nặng, cũng không thể nào chạy đến đây, tìm kiếm Trần Viễn mới đúng.
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn về phía đám dã lang còn lại, rốt cuộc Trần Viễn cũng hiểu tại sao.

Lúc này, phần lớn bầy dã lang đều có thương tích ở trên thân thể.

Thậm chí, có một đầu dã lang ngay cả nội tạng cũng bị lôi ra bên ngoài.

Thế nhưng, nó vậy mà không môt chút suy yếu nào, thậm chí còn rất bình tĩnh, hướng về phía Trần Viễn chăm chú nhìn đến.
Hiện tại, nếu như còn không phân biệt được chuyện gì đã xảy ra, Trần Viễn thật sự chính là một tên ngốc.

Bầy dã lang này, kỳ thất đều đã chết.

Nhưng mà, vì một nguyên nhân nào đó, bọn chúng lại một lần nữa sống lại.

Hơn nữa, thực lực còn có phần mạnh lên.
Còn bọn chúng vì sao lại tìm đến đây, Trần Viễn kỳ thật cũng không biết.

Thế nhưng là, đám dã lang này vì sao lại bỗng dưng sống dậy?
Đột nhiên, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nhìn về phía nước mưa ở dưới chân của mình.

Lúc này, ngay trước mặt của Trần Viễn còn đọng lại một vũng nước nhỏ.

Cho dù không có nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì ở bên trong.

Nhưng từ biểu hiện của đám sủng vật, Trần Viễn có thể cảm nhận được, trong nước mưa kỳ thật có chút đồ vật không được sạch sẽ.
Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn quyết định ra hiệu cho Tiểu Hoàng, hướng về phía vũng nước mưa, ném xuống một viên hỏa cầu.
Oành!
Hỏa cầu nổ tung, nước mưa cũng ngay lập tức bốc hơi, không chừa lại một chút gì.

Đồng thời, từ trong không khí còn truyền đến vài trận âm thanh xì xèo.


Trần Viễn cũng không biết rõ đó là đồ vật gì bị thiêu đốt, nhưng cảm giác nguy cơ rất nhanh liền tan biến đi.
Đến lúc này, Trần Viễn đã hoàn toàn xác định, nước mưa quả thật là có vấn đề.

Nhưng mà, còn không để cho Trần Viễn kịp vui mừng bao lâu, Lang Vương lúc này đột nhiên ngửa cổ kêu lên một tiếng.
“Ngao ô!!!”
Ngay sau đó, bầy dã lang đồng thanh đáp lại.

Cuối cùng, ánh mắt của bọn chúng đều tập trung nhìn về phía Trần Viễn.
“Nguy rồi!”
Trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng.

Trần Viễn vẫn còn chưa kịp chạy trốn, đám dã lang lúc này đã lao nhanh tới, hướng về phía vị trí của anh phóng tới.
“Tiểu Hoàng theo tao! Còn hai đứa mày ở lại, cẩn thận một chút!”
Đến lúc này, Trần Viễn đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Anh ra lệnh cho đám sủng vật, ngay sau đó liền tức tốc lao ra bên ngoài, hướng về phía Lang Vương xông tới.
Mà Tiểu Hoàng cũng rất nhanh liền đuổi theo phía sau lưng của anh.

Nó vừa bay ra ngoài, trong miệng liền phun ra một mồi lửa, đem một đám dã lang vây ở phía trước mặt, đốt thành hỏa lang.
Tất nhiên, Tiểu Long cùng với Tiểu Bạch cũng không hề chịu yếu thế.

Vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, Tiểu Long đã phóng xuất ra một ngụm long tức, đem mấy đầu dã lang đang lao về phía trước, đốt cháy.

Đồng thời, hai cánh của nó vô mạnh, dùng lực nhảy lên trên cao.

Sau đó, một vuốt ném xuống, trực tiếp đem một con dã lang ở dưới đất đánh thành thịt vụn.
Trong khi đó, Tiểu Bạch một bên vừa chiến đấu, vừa lui lại để bảo vệ cho hai con Thiểm Điện Hồ còn nhỏ.

Thế nhưng, tốc độ của nó thật sự rất nhanh.

Hơn nữa, mỗi lần móng vuốt của nó vung lên, liền vô cùng dễ dàng đem đầu lâu của dã lang xuyên thủng.

Đồng thời, một luồng điện từ móng vuốt của nó nhanh chóng phóng ra bên ngoài, theo chỗ vết thương xống thẳng đến, trực tiếp đem đầu lâu của dã lang phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ mới qua một hồi, thi thể của mấy chục đầu dã lang đã bị đám sủng thú của Trần Viễn đánh giết, ngã gục ở trên mặt đất.

Thế nhưng, số lượng của đám dã lang này thật sự nhiều lắm.

Chết mấy chục con, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
Thế nên, cho dù nhìn thấy thủ hạ của mình đã bị giết chết, Lang Vương vẫn không hề động đậy một chút nào.


Ánh mắt của nó vẫn đang nhìn chăm chú về phía Trần Viễn, huyết sắc ở trong còn ngươi càng lúc càng thêm nồng đậm.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn vừa mới lao tới, chỉ còn cách Lang Vương không đến chục mét.

Lúc này, Lang Vương bất ngờ động, tốc độ của nó vượt qua 10m/s.

Chỉ thấy thân hình của nó với mới lóe lên một cái, đã xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn.

Ngay sau đó, môt cái móng vuốt to như chiếc quạt hương bồ, từ trên cơ thể của Lang Vương xông nhanh tới, hướng về phía trước người của Trần Viễn quét ngang.
Nếu như bị một vuốt này của Lang Vương quét trúng, cho dù trên người có được chân khí hộ thể, Trần Viễn sợ rằng dù không trực tiếp bị nó vỗ chết, thì cũng bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Thế nhưng, tốc độ của nó thật sự quá nhanh.

Hơn nữa, khoảng cách giữa hai bên lại ngắn như vậy, Trần Viễn làm sao có thể tránh thoát được?
Chính vì thế, ngay khi móng vuốt của nó có thể kịp vỗ trúng cơ thể của Trần Viễn.

Lúc này, hai tay của anh đã cấp tốc nâng lên.

Sau đó, đoản đao cấp tốc chém ra, hướng về phía móng vuốt của Lang Vương bổ xuống.
Keng!
Rầm!
Mặc dù đoản đao đã chém trúng, nhưng Trần Viễn vẫn bị cự lực của nó hất bay ra ngoài.

Đồng thời, cánh tay của anh truyền đến một trận tê rần.
Vừa rồi, đoản đao của anh không những không có làm cho Lang Vương bị thương, phía trên lưỡi đao lúc này còn xuất hiện một ít vết rách.

Phải biết, cho dù là đối mặt với Bạch Hổ, đoản đao của anh còn chưa có bị tổn hại qua một lần.

Nhưng lần này, vừa đối mắt đã gặp phải nguy hiểm như vậy, trong lòng của Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hú!
Cho dù không có bị Trần Viễn đả thương, nhưng Lang Vương lúc này nhìn thấy đối thủ của mình vậy mà không có trực tiếp bị một kích đánh chết.

Tức thì, nó không khỏi nổi giận, ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng.
Ngay sau, thân hình của nó lại một lần nữa xông lên, bổ nhào về phía Trần Viễn.

Lúc này, Trần Viễn vừa mới từ trên dưới đất bò lên, thấy được thân ảnh của Lang Vương lao tới, sắc mặt của anh lập tức liền trở nên tái nhợt..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất