Chương 05: Thất Bảo và không gian
Nếu như tiếp tục ở lại đây, ông sợ mình sẽ khóc lên trước mặt con gái bảo bối mất!
Vậy thì quá mất mặt!
Khẳng định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng quang vinh của mình ở trong lòng con gái!
Những người khác đi hết rồi.
Chỉ có điều một lát sau, Hứa Mạn lại dẫn theo Lâm Nhuế mang quần áo sạch sẽ cùng một chút đồ dùng hàng ngày tới.
Bà ta nói muốn ở lại chăm sóc Lâm Nhuế, nhưng lại bị Lâm Nhuế cự tuyệt.
Bởi vì nguyên chủ cũng thường xuyên nắng mưa thất thường, cho nên Hứa Mạn cũng không nghĩ nhiều.
Bà ta chỉ là vô cùng có kiên nhẫn, tốt bụng nói nếu như Lâm Nhuế cần, mình sẽ lập tức chạy tới.
Còn nói rất nhiều câu, đều là biểu đạt mình rất chi là lo lắng cho Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một chữ: “Được."
Hứa Mạn: ...
Hứa Mạn nghẹn lời, dùng kỹ xảo diễn xuất mạnh mẽ của mình, để trên gương mặt sững sờ kia lại nở nụ cười dịu dàng lần nữa.
"Nhuế Nhuế, vậy dì đi trước nha."
Lần này, Lâm Nhuế đến đầu cũng không thèm nhấc.
Hứa Mạn tức giận đến răng hàm cũng muốn cắn nát, nhưng lại không thể làm gì khác được.
Bà ta đành phải xoay người, giẫm lên giày cao gót rời đi.
Sau khi trong phòng bệnh đã hoàn toàn an tĩnh lại, Lâm Nhuế mới cởi quần áo bệnh nhân ra.
Lộ ra chiếc vòng mang phong cách cổ xưa trên chiếc cổ tay tinh tế của cô.
Chiếc vòng tay này là trước đó nguyên chủ Lâm Nhuế mua được tại một buổi đấu giá.
Mà trên thực tế, đây cũng là đồ vật của Lâm Nhuế này!
Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân mà sau khi nguyên chủ Lâm Nhuế chết đi, cô lại sống lại trong thân thể của cô ấy.
Hoa văn trên vòng tay vô cùng quỷ dị, mặt trên còn có vài chỗ bị loang một chút máu.
Chắc là trước đó khi nguyên chủ xảy ra tai nạn xe cộ đã bị dính vào.
Lúc đầu, khi tiến hành phẫu thuật cho Lâm Nhuế, những bác sĩ kia đã muốn tháo chiếc vòng tay này ra.
Nhưng không biết vì sao, làm thế nào cũng không gỡ được chiếc vòng tay này ra.
Bởi vì cứu người khẩn cấp, nên sau đó cũng không ai quản chuyện này nữa.
Lâm Nhuế vô cùng dịu dàng vuốt ve chiếc vòng trên tay.
Cô cảm giác được ở trong chiếc vòng tay này cũng truyền tới một loại khí tức vô cùng thân thiết, dường như là đang đáp lại cô vậy.
Ánh mắt của Lâm Nhuế cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
Mặc niệm một câu, sau một khắc, trời đất quay cuồng.
Đợi đến khi Lâm Nhuế lại mở mắt ra, cô phát hiện mình đã không còn ở trong phòng bệnh nữa.
Cô đi tới một không gian tách biệt khác!
Không gian này hơi mù mịt, bốn phía là bãi cỏ mênh mông bát ngát, nhìn có chút hoang vu.
Cách đó không xa có một ngôi nhà bằng trúc, ở phía trước ngôi nhà bằng trúc có một con suối, bên cạnh con suối có một cậu bé xinh đẹp như bước ra từ trong tranh.
Cậu bé này ước chừng sáu bảy tuổi, tóc ngắn màu đen, đôi con ngươi màu vàng óng, còn mặc áo choàng trắng nhỏ có thêu hoa văn bằng bạc, bàn chân nhỏ để trần, đang ngồi ở bãi cỏ kia buồn bực ngán ngẩm câu cá.
Mặc dù, trong con suối này cũng không có cá.
Mà trong nháy mắt khi Lâm Nhuế xuất hiện, cậu bé kia liền sững sờ.
Sau một khắc cậu bé liền “oa” một tiếng, cả người hệt như viên đạn pháo, chạy như bay về hướng Lâm Nhuế.
Thân thể hiện tại của Lâm Nhuế, chênh lệch rất nhiều so với thân thể năm đó của cô.
Lại thêm việc vừa mới trải qua tai nạn xe cộ, càng trở nên yếu ớt vô cùng.
Bị đứa bé trai này lao vào, Lâm Nhuế liền bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Còn vật nhỏ này thì đã nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc không thôi.
"Chủ nhân, rốt cục người cũng tỉnh rồi! Đã một ngàn năm trôi qua rồi, rốt cuộc Thất Bảo cũng lại được nhìn thấy người! Hu hu hu hu."
Thất Bảo vốn là một quân cờ trước mặt phật, trải qua vạn năm phật quang chiếu sáng, độ hóa mới biến được thành hình người.
Sau một lần cơ duyên xảo hợp, tình cờ được Lâm Nhuế cứu trong lúc xuống núi lịch luyện, sau đó bọn họ kết thành khế ước chủ tớ.
Danh nghĩa là chủ tớ, nhưng làm bạn bên nhau lâu ngày, còn hơn hẳn người thân.
Vì có thể mãi làm bạn bên cạnh Lâm Nhuế, Thất Bảo liền huyễn hóa thành dáng vẻ của chiếc vòng tay cổ này.
Vòng tay liền trở thành bản thể của Thất Bảo, mà đứa bé trai trước mặt Lâm Nhuế lúc này, chính là tinh hồn của Thất Bảo.
Lần này Lâm Nhuế bị Thất Bảo đụng vào có đau một chút.
Nhưng những đau đớn kia, toàn bộ đều biến tan trong tiếng khóc tủi thân của Thất Bảo.
Cô cũng rất nhớ cậu nhóc này.
"Thất Bảo, ta hôn mê một ngàn năm rồi?"
C6 -