Chương 08: Giải trừ hôn ước
Lâm Nhuế ngẩng đầu lên, rất nhanh lục lọi được từ trong trí nhớ, xác định được hai người trước mắt là ai.
Nam gọi Âu Dương Cẩn, là cậu chủ nhà Âu Dương, cũng xem như là thanh mai trúc mã với Lâm Nhuế.
Còn cô gái này hả? Chính là con gái ruột của Hứa Mạn, con gái kế (*) của Lâm Tử Khang, Lâm Hiểu.
(*) Con gái của vợ kế (không phải vợ cả) trong cách gọi của người Trung Quốc.
Cũng là em gái trên danh nghĩa của cô.
Lâm Nhuế không hề có chút rung động nào, nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?"
Rõ ràng trong lời nói này của Lâm Nhuế, không hề chứa bất cứ chút cảm tình nào.
Dù sao, lúc này đối với Lâm Nhuế mà nói, thì cho dù là Âu Dương Cẩn, hay là Lâm Hiểu bên cạnh anh ta kia, cô đều không hề để vào mắt.
Hiện giờ Lâm Nhuế chỉ tập trung tinh thần muốn tu luyện, sau đó đi tìm A Hành thôi.
Chỉ có điều Âu Dương Cẩn vẫn cảm giác được sự xa cách trong giọng nói của Lâm Nhuế.
Hắn nghĩ, chẳng lẽ đây là chiêu thức mới của Lâm Nhuế?
Lâm Nhuế định dùng phương thức lạt mềm buộc chặt, để cho mình có hứng thú với cô ta ư?
Sự chán ghét chợt lóe lên trong mắt Âu Dương Cẩn.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Lâm Nhuế, lần này tôi đến đây, là muốn giải trừ hôn ước với cô! Mặc dù, tôi biết cô không đồng ý, nhưng là rốt cuộc thì tôi cũng không thể chịu đựng được cô nữa! Thành tích thì chẳng ra làm sao, suốt ngày không phải cùng người ta đến quán bar, thì chính là đến quán Internet chơi game. Lần này còn cùng người ta đi đua xe, cô có thể lái được xe đi cũng đã là không tệ rồi, lại còn dám mở cái gì mà trận đua xe? Âu Dương Cẩn tôi, tuyệt đối sẽ không cần một vị hôn thê không có đầu óc như cô! Cho nên, hôn ước của chúng ta, nhất định phải giải trừ!"
"Được."
Âu Dương Cẩn sững sờ.
Ngay cả Lâm Hiểu ở bên cạnh anh ta, người đã chuẩn bị tinh thần để thêm mắm dặm muối, cũng ngẩn người ra đó.
Tại sao, lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ?!
Lâm Hiểu nhớ tới, mấy ngày nay mẹ cô ta đã từng nói, sau khi Lâm Nhuế này tỉnh lại, bỗng trở nên cổ cổ quái quái.
Cô ta không khỏi nhìn Lâm Nhuế đang ngồi trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới.
Có thể là thời gian hai người kia trầm mặc hơi dài, nên Lâm Nhuế hơi ngước mắt, trong con ngươi lãnh đạm kia khẽ hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Cô hạ lệnh đuổi khách luôn :
"Nói xong rồi? Vậy thì ra ngoài đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi."
Âu Dương Cẩn cũng không biết mình đi ra khỏi phòng bệnh thế nào.
Lần này tới, anh là không thể nhịn được nữa, chuẩn bị rất nhiều lí do thoái thác lý do, thế tất là không muốn lại cùng Lâm Nhuế có quan hệ gì.
Kết quả, tỉ mỉ chuẩn bị những lời kia vậy mà đều không dùng?
Lâm Nhuế vậy mà dễ dàng như vậy sẽ đồng ý giải trừ hai người hôn ước rồi?
Mặc dù đáy lòng vẫn rất bất mãn với Lâm Nhuế.
Nhưng lần này nhìn thấy Lâm Nhuế đồng ý một cách sảng khoái như vậy, anh ta lại nghĩ, thật ra Lâm Nhuế này vẫn còn có một chút ưu điểm.
Tối thiểu nhất là, vẫn còn tự biết thân biết phận.
Bên này Âu Dương Cẩn ra khỏi phòng bệnh, thì vẫn luôn đăm chiêu, không nói câu nào.
Lâm Hiểu rất lo lắng.
Cô ta còn nhớ rõ, vừa rồi lúc Âu Dương Cẩn mới nhìn thấy Lâm Nhuế, thế nhưng lại đã thất thần một hồi.
Nghĩ đến dung mạo xinh đẹp kia của Lâm Nhuế...
Lâm Hiểu nhanh chóng bước vội hai bước, bắt kịp bước chân của Âu Dương Cẩn.
Cô nhẹ nói: “Anh Cẩn, anh thật muốn giải trừ hôn ước với chị của em sao? Dù sao thì chị ấy cũng thích anh như vậy mà. Vừa rồi, nhất định là chị ấy nói nhảm thôi, mẹ em cũng đã nói, tự sau khi chị của em bị thương, trạng thái cảm xúc trở nên rất tệ, anh đừng giận chị ấy nha."
Mặc dù mấy câu nói đó mới nghe qua, tựa như muốn khuyên Âu Dương Cẩn không nên giải trừ hôn ước với Lâm Nhuế, đừng tức giận với Lâm Nhuế, nhưng nếu tỉ mỉ suy nghĩ lại, mỗi một câu nói của Lâm Hiểu đều là nói Lâm Nhuế không hiểu chuyện, Lâm Nhuế tính tình không tốt.
Còn có ý muốn thăm dò.
Âu Dương Cẩn lớn hơn Lâm Hiểu và Lâm Nhuế hai tuổi, sao anh ta lại không biết ý của Lâm Hiểu chứ.
Sở dĩ lần này anh ta dẫn Lâm Hiểu cùng đi, chính là vì Âu Dương Cẩn lo Lâm Nhuế sẽ tiếp tục dây dưa với anh ta, cho nên mới dẫn cả Lâm Hiểu tới.
Có điều bây giờ, không cần nữa rồi.
Âu Dương Cẩn nhìn Lâm Hiểu thật kỹ một chút.
"Hiểu Hiểu, em còn nhỏ, học tập cho giỏi trước đã. Anh còn có việc, đi trước đây."
C9 -