Chương 12: Dốt đặc cán mai
Tóm lại, ai cũng không biết quả bóng kia bay đi nơi nào.
Trong nháy mắt, cả không gian trở nên yên tĩnh vô cùng.
Dường như chỉ một cây châm rơi xuống mặt đất, cũng đều có thể nghe được tiếng vang.
Lâm Nhuế thở dài một hơi, biểu tình bất đắc dĩ, khẽ buông tay: “Ai, Tiểu Phong à, em xem lại mình một chút đi, sao lại không bắt lấy bóng?"
Nhìn thấy trái bóng yêu thích của mình không nằm trong tay, tên nhóc Lâm Phong lập tức “oa” một tiếng khóc lên, sau đó thì ngồi xuống đất, gào thét.
Tiếng khóc kinh thiên động địa.
Bảo mẫu bên cạnh cậu nhóc lập tức bắt đầu dỗ dành, sau đó vội vàng tìm những người khác cùng đi ra ngoài xem quả bóng đá kia bay đi đâu.
Cả biệt thự cũng loạn lên.
Bọn họ đều không biết là, quả bóng kia vừa hay đã rơi vào thùng của một xe rác, cuối cùng được một người lái xe rác nghèo khổ nhặt được.
Người lái xe rác đã mang quả bóng về đưa cho cậu con trai rất say mê bóng đá của mình.
Đương nhiên đây cũng là chuyện mãi về sau.
Tóm lại là, Lâm Phong rất thuận lợi không còn được gặp lại quả bóng đá mà cậu ta yêu thích nhất nữa.
Tiếng khóc của nhóc con chấn động, vang vọng cả trời xanh.
Lâm Nhuế lại xoay người, hời hợt nói với chú Chung: “Chú Chung, mấy ngày tới cháu sang phòng khách ngủ, chờ phòng của cháu được dọn dẹp xong lại về. Vất vả cho chú rồi."
Đây là lần đầu tiên cô cả nói chuyện với chú Chung bằng giọng khách khí như vậy.
Còn cả... màn ra tay vừa rồi của cô cả...
Chú Chung vô ý thức gật gật đầu, sau đó ông thấy cô cả ôm lấy những quyển sách dù học đã lâu nhưng vẫn mới tinh kia lên, đi về phía phòng khách.
Chỗ kia cũng phải chừng mấy chục quyển sách đấy!
Từ bao giờ mà cô cả lại có sức lực lớn như vậy?
Chú Chung quay đầu lại, nhìn bên ngoài cửa sổ một chút, cậu chủ nhỏ đã khóc đến lăn lộn trên mặt đất, người xung quanh càng là binh hoang mã loạn.
Chỉ có điều ở trên mặt chú Chung, lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Cô cả, hình như trở nên hơi khác trước thì phải.
Lâm Nhuế ôm những quyển sách kia đi tới dành phòng cho khách, rất nhiên là muốn học tập.
Đã đi tới thế giới này, thì phải tuân thủ quy củ của thế giới này.
Còn nữa, cô cũng thực sự muốn hiểu rõ hơn một số chuyện ở thế giới này.
Cho nên Lâm Nhuế vừa lên mạng tra tư liệu, vừa lật xem những quyển sách mà trông còn sạch sẽ hơn cả mặt mình này.
Bởi vì đối với việc học hành này, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Nhuế... không hề kế thừa được một chút thông tin nào cả!
Nguyên chủ Lâm Nhuế có thể ngay lập tức tới trường trung học thực nghiệm Cẩm Thành học năm đầu cao trung, hoàn toàn là nhờ vào việc người cha có tiền Lâm Tử Khang của cô đã đóng góp cho trường học một tòa nhà!
Cho nên sau khi Lâm Nhuế đi học được mấy ngày, thành tích của cô gần như là đứng nhất từ dưới lên!
Đúng là kẻ dốt đặc cán mai điển hình!
Cái tình huống này, một người kiêu ngạo như Lâm Nhuế khẳng định không thể chấp nhận được!
Mặc dù tạm thời không có cách nào tu hành một lần nữa, nhưng cô vẫn có thần thức rất mạnh mẽ, đã nhìn qua là không quên được.
Tối thiểu nhất cũng có thể đi học ở trường, trước tiên tìm hiểu xem mình muốn học thứ gì, sau đó sẽ tiến lên dần dần.
Mặc dù, những quyển sách trên tay cô lúc này, đều là sơ trung.
Mà cô lập tức sẽ vào học năm đầu của cao trung...
Xem ra, còn phải bảo Lâm Tử Khang giúp cô tìm thầy giáo dạy kèm tại nhà, dù sao cũng cần bổ túc từ chương trình học sơ trung lên.
Có điều, đợi cô khai giảng, trước tiên đến trường học dò xét một chút rồi lại tính.
Dù sao năm đó ở Thương Lan đại lục, tu hành gian khổ như vậy, cô đều đã trải qua, so sánh với việc học tập những lớp học văn hóa này, thật sự là không có gì khó.
Chỉ là vấn đề thời gian. Đúng lúc Lâm Nhuế đang nghiêm túc đọc sách học tập, thì trong nhà ăn dưới lầu, lại cô cùng náo nhiệt.
Lâm Phong đang nhào vào trong lòng bà cụ Lâm, rối rít khóc lóc kể tội.
"Hu hu hu, bà nội ơi, chị cả lại bắt nạt con rồi! Chị ấy thật xấu xa! Ném quả bóng mà con thích nhất đi rồi! Hu hu hu hu, cũng không tìm được về nữa rồi, đấy là quả bóng mà Tiểu Phong thích nhất."
Lâm Phong khóc lóc, phải nói là vô cùng thảm thương.
Bà cụ Lâm nghe xong, lập tức nổi giận!
C13 -