Chương 14: Món thịt ướp chiên xù
Bà cụ Lâm ném thẳng chiếc bát đang cầm trong tay lên bàn, tức giận nói: “Còn dám chê thịt chiên không ngon? Có bản lĩnh thì cô đi làm đi!"
"Được, con đi thử xem."
Sau khi Lâm Nhuế nói xong, thật sự đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhìn theo.
Ngay cả Lâm Hiểu vốn đang ôm cơn tức giận đi xuống lầu, chuẩn bị trả thù Lâm Nhuế cũng thiếu chút nữa thì bước hụt.
Tình tiết này hình như không đúng lắm!
Đương nhiên là Lâm Nhuế biết bọn họ đang muốn làm gì, hưng sư vấn tội chứ sao.
Không thấy tên nhóc Lâm Phong kia đã khóc đến mặt cũng nổi đầy bong bóng nước mũi à.
Nhưng cô là người vân đạm phong khinh, bất kỳ thời điểm nào, cũng đều sẽ là người khống chế toàn cục.
Căn bản sẽ không để một đám người này vào mắt. Xùy, dù sao thì cộng tuổi của tất cả bọn họ vào cũng không đủ lớn bằng cô đâu.
Món thịt chiên xù này, vừa nãy Lâm Nhuế đã trông thấy cách chế biến trong máy vi tính, nguyên liệu đơn giản, phòng bếp của nhà họ Lâm rất lớn, các loại nguyên liệu nấu ăn và gia vị, cái gì cần có đều có. Sau đó, quan trọng nhất chính là canh độ lửa.
Chuyện này có là gì, năm đó Lâm Nhuế chính là thầy luyện đan có thiên phú nhất ở Thương Lan đại lục đấy.
Canh lửa đã là gì, đối với cô mà nói, chuyện này cơ bản chỉnh là rất nhẹ nhàng!
Mười mấy phút sau, Lâm Nhuế bưng lên một đĩa thịt chiên xù mới.
Cả đám người ôm trong mình tâm lý chuẩn bị trêu chọc, mỗi người đều gắp một đũa, ngay cả Lâm Hiểu cũng không ngoại lệ.
Sau đó vẻ mặt của mọi người...
Trời ạ!
Vậy mà ăn ngon gấp trăm lần món ăn lúc trước!
Ngon đến mức làm cho người ta muốn nuốt cả lưỡi luôn!
Miếng thịt vàng rộm lóng lánh, lửa chín vừa tới, hương vị càng thêm vi diệu, ngọt mà không ngán, sau khi ăn xong, trong miệng còn có mùi thơm quấn quýt.
Thằng nhóc Lâm Phong muốn gắp miếng thứ hai, lại bị Lâm Nhuế dùng đũa đánh, bầu không khí lập tức biến đổi.
Lâm Nhuế lại vừa cười vừa nói: “Món ăn này hơi ngọt, trẻ con ăn nhiều sẽ sâu răng đấy."
Lời này nói ra không hề có ý riêng.
Chính là mẹ kế Hứa Mạn cũng không thể nói lời này của Lâm Nhuế có vấn đề.
Lửa giận trên mặt bà cụ Lâm cũng giảm bớt, nước mắt lấp lánh trong mắt Lâm Phong đang chờ được tuôn ra cũng đành phải quay trở về.
Nhìn thấy bây giờ lại không có ai trách cứ Lâm Nhuế, Lâm Hiểu lại không cam tâm.
Cái mũi của cô ta vẫn còn đau đây này!
Lâm Hiểu khẽ cắn môi, tủi thân vô cùng, nói: “Chị cả, vừa rồi em đi lên lầu gọi chị xuống dùng cơm mà thôi, tại sao chị lại đánh em."
Mặc dù mặt ngoài thì nói rất tủi thân, vô cùng đáng thương.
Nhưng trong lòng Lâm Hiểu lại nghĩ, Lâm Nhuế, cô đừng tưởng thông qua một đĩa thịt ướp chiên xù liền muốn xí xóa tất cả mọi chuyện!
Hứa Mạn nghe xong, lập tức quay đầu nhìn con gái Lâm Hiểu, chóp mũi vẫn hồng hồng, con mắt cũng hồng hồng.
Đầy đủ dáng vẻ của một người bị ức hiếp.
Bà ta lại nhìn Lâm Nhuế vô cùng lạnh nhạt bên kia một chút, cố ý tỏ ra nghi ngờ, hỏi: “Hiểu Hiểu, con đừng nói lung tung, làm sao chị con lại đánh con được."
"Tôi đánh thật."
Lâm Nhuế cầm khăn tay lên lau miệng, ngẩng đầu nói nói: “Chuyện này, Lâm Hiểu à, chị phải nói em một chút. Vừa rồi chị chính là đang cầm quyển sách muốn đánh con muỗi, ai biết em lại đột nhiên đẩy cửa đi vào, ngay cả cửa cũng không hề gõ. Cái này hôm nay chị chỉ là cầm sách đánh con muỗi, nếu ngày khác chị chơi phi tiêu thì thế nào? Đâm vào mặt của em thì lỗi tại ai đây? Em đó, con gái lớn như vậy rồi, chút lễ phép kia đều không nói, về sau lập gia đình thì phải làm sao bây giờ."
Lâm Hiểu: Đề tài này tại sao lại nghe kì quái vậy?
Hứa Mạn nhìn thấy con gái như thế, nhíu nhíu mày, bà ta có lòng riêng, nói: “Đều là hiểu lầm mà thôi, hai chị em với nhau, không có cái gì mà giận nhau đúng không? Cả chuyện con ném quả bóng của em con cũng thế, hai đứa đều chỉ là đùa giỡn thôi."
Tiểu Lâm Phong không được tiếp tục ăn thịt ướp chiên xù, nghe thấy câu này, đột nhiên nhớ lại quả bóng đá thân yêu của mình!
Thằng bé lập tức chỉ vào Lâm Nhuế khóc lóc kể lể: “Chị cả, quả bóng của em mất rồi, chị mau đền cho em! Em muốn đúng quả bóng có chữ ký của Medin !"
C15 -