Chương 16: Không quên được ánh trăng sáng
Hứa Mạn đang tô son môi, tay bà ta hơi khựng lại khiến đường tô bị lệch.
Lâm Hiểu lập tức nói: "Mẹ, trước kia chị ta nói gì thì tin đó, kết quả từ lúc tai nạn xe tỉnh lại lại cắt mái tóc đủ màu đi, còn không bao giờ trang điểm đậm nữa. Còn nữa còn nữa, Lâm Nhuế rất thích anh Cẩn mà khi anh ấy nói giải trừ hôn ước thì chị ta không nói hai lời đã bằng lòng. CÒn nữa, mẹ xem hôm nay đó. Trước kia em trai có khi nào bị thiệt thòi trên tay chị ta đâu. Còn cả con nữa. Chị ta đâu dám đánh con. Mẹ, mẹ nói xem có phải Lâm Nhuế là..."
Hứa Mạn bỗng xoay người, đồng tử co lại: "Là cái gì?"
"Có phải chị ta bị ma nhập rồi không?"
Lâm Hiểu dứt lời cũng cảm thấy toàn thân lạnh toát, sau đó cảm giác này biến mất.
Cô ta nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, nói: "Tóm lại, con cảm giác từ sau khi Lâm Nhuế bị tai nạn xe cứ kỳ kỳ lạ lạ. Mặc kệ có phải ma nhập thật không, chị ta còn cứ thế này thì cũng không hay với chúng ta."
Câu nói sau cùng của con gái đánh sâu vào lòng Hứa Mạn.
Mặc kệ có phải ma nhập thật không, Lâm Nhuế cứ thay đổi thế cũng không hay với chúng ta.
Hứa Mạn có cảm giác con nhóc này sắp thoát khỏi sự khống chế của bà ta.
Cảm giác này khiến bà ta vô cùng khó chịu!
Phương Vũ Lạc đã chết nhiều năm, thành dấu son đỏ trong lòng Lâm Tử Khang, thành ánh trăng sáng ông mãi mãi không quên được.
Chuyện này Hứa Mạn không còn cách nào.
Nhưng với con nhóc chết tiệt Lâm Nhuế kia, bà ta tuyệt đối sẽ không để nó thành tài!
Cũng không để nó trở nên tốt hơn!
Ít nhất cũng bị con gái Lâm Hiểu của bà ta giẫm nát dưới chân!
Hứa Mạn nhìn mình tô son đỏ chót trong gương, khóe môi cong lên.
Ma nhập? Vậy thì đuổi ma thôi.
Cùng đêm đó, Lâm Tử Khang về muộn, Hứa Mạn dịu dàng chăm sóc pha nước tắm cho ông, lại chuẩn bị đồ sạch, không nhắc tới chuyện gì.
Hứa Mạn biết ông coi Lâm Nhuế như đồng tử của mình nên đương nhiên sẽ không ngốc tới mức làm trò trước mặt ông, nhắc chuyện đuổi ma cho cô trước mặt ông.
Bà ta cũng nhịn được sự tức giận. Bà ta không nhắc nửa chữ về chuyện mâu thuẫn của đám trẻ lúc ban ngày, vẫn như thường ngày.
Nhưng Lâm Tử Khang lại nhắc tới Lâm Nhuế.
Ông nói: "Hôm nay Nhuế Nhuế thế nào? Nó mới ra viện, cơ thể còn chưa khỏe hẳn, em quan tâm nhiều chút."
Khóe miệng Hứa Mạn giật giật.
Con nhóc chết tiệt Lâm Nhuế này đầu tiên là ăn hiếp Tiểu Phong, lại đánh Hiểu Hiểu, cuối cùng còn lừa bà cụ một cách hoàn mỹ.
Vậy mà kêu cơ thể chưa khỏe hẳn?
Vậy khỏe rồi là có thể lên trời luôn đó!
Đương nhiên, bà ta chỉ dám oán thầm những điều này trong lòng.
Bà ta lập tức gật đầu đáp: "Đó là tất nhiên. Em vẫn rất thương Nhuế Nhuế. Anh Khang, anh cũng biết mà."
Lâm Tử Khang khẽ gật đầu, sau đó nhận một cuộc điện thoại rồi tới phòng sách xem email.
Ngay lúc ông xoay người, trong đồng tử Hứa Mạn hiện lên vẻ ác độc.
Chờ Lâm Tử Khang ra nước ngoài công tác, bà ta sẽ dọn dẹp con nhóc chết tiệt Lâm Nhuế kia thật tốt!
Rốt cuộc Hứa Mạn là người đàn bà có sự thông minh, có thủ đoạn, có kiên nhẫn.
Bằng không cũng sẽ không ngồi vững ở vị trí bà Lâm nhiều năm như thế.
Dù sao Lâm Tử Khang trở nên giàu có từ rất sớm, bây giờ mới bốn mươi, người vừa anh tuấn vừa nho nhã lại có tiền, không thiếu cô bé nhớ nhung.
Thứ nhất là do ông giữ mình trong sạch.
Thứ hai là do Hứa Mạn cố sống cố chết đề phòng nghiêm ngặt cho nên tới bây giờ không xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhuế không biết bên phòng ngủ chính diễn ra chuyện gì.
Cô cũng không quan tâm.
Nhưng vì có thể Lâm Hiểu sẽ vào phòng không gõ cửa lần nữa nên sau khi về phòng cô đã khóa kỹ.
Cô bưng một khay thịt rim mắm mới nấu lên, xoay người vào không gian của Thất Bảo.
C17 -