Chương 20: Tới Cổ Ngoạn Thành đào báu vật
Nhưng sự thật bây giờ là Lâm Hiểu luôn rất chú ý tới hình ảnh, rất chất chơi.
Vốn cô ta không thể dùng dáng vẻ nhếch nhác này đi theo Lâm Nhuế dạo phố tiếp.
Lâm Nhuế chị con đĩ này! Lâm Hiểu bị tức tới toàn thân run lên, bỗng nước chua dâng lên trong miệng.
Cô ta ngoảnh lại, vịn xe, vừa ói ra òng ọc.
Sau đó, cô ta thấy Lâm Nhuế vừa lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ vừa đi xa.
Cô ta tức tới mức suýt cắn nát răng hàm!
Chờ tới ói xong, cô ta không dám đi loạn.
Cô ta lo người quen nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình nên quay lại ngồi trong xe, trừng mắt nhìn hướng Lâm Nhuế rời đi đầy căm hận.
"Lâm Nhuế! Tôi để cô đắc ý! Chờ Lâm Tử Khang đi công tác xem chúng tôi dọn dẹp cô thế nào!"
Lâm Nhuế đã đi xa.
Vóc người cô cao lại đẹp tới khiến người ta ngạc nhiên.
Mái tóc ngắn hoạt bát thoạt nhìn trai gái khó phân.
Thời gian này, qua sự làm dịu của nước suối Vĩnh Sinh, làn da cô càng đẹp đẽ trắng nõn.
Trên đường, cô thu hút không ít ánh mắt của người khác.
Thậm chí có nữ sinh lén chụp hình, gửi tin nhắn cho nhóm bạn.
Cô cảm thấy những người này không có ác ý nên không để bụng.
Cô đi một vòng trong trung tâm thương mại, đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo ba lô lên vai rồi nhảy lên một chiếc taxi.
"Thưa bác, tới Cổ Ngoạn Thành ạ."
"Yes sir~"
Nửa tiếng sau, cô tới Cổ Ngoạn Thành lớn nhất Cẩm Thành.
Nói là Cổ Ngoạn Thành chủ yếu là vì cao ốc bán đồ cổ phía trước, tổng cộng có bảy tầng.
Từ tầng hai tới tầng sáu bán vài thứ để phân loại.
Mà tầng một là các quán nhỏ rải rác.
Tầng bảy là chỗ tổ chức buổi đấu giá định kỳ.
Ngày hai mươi chín hàng tháng sẽ có buổi đấu giá.
Hôm nay vừa hay là ngày hai mươi chín tháng tám, nhưng còn chưa tới giờ nên buổi đấu giá chưa bắt đầu.
Vì vậy Lâm Nhuế định đi dạo thử vận may trước.
Sắp đi đào báu vật nên Thất Bảo trong không gian còn hăng hái hơn cô.
Cậu ta dùng lực tinh thần trao đổi với Lâm Nhuế.
Dáng vẻ nho nhỏ lúc này đang xắn tay áo lên.
"Chủ nhân, đợi lát nữa cứ nhìn ta. Nếu có báu vật chắc chắn ta sẽ không bỏ qua!"
Lâm Nhuế bật cười.
May cô biết Thất Bảo vốn là quân cờ của Phật.
Nếu không còn tưởng rằng bản thể của thằng nhóc này là rồng đó.
Thích báu vật như vậy.
Cô nói với Thất Bảo: "Ngươi cũng đừng chờ mong quá nhiều. Dù sao thế giới này rất ít ỏi linh khí, dù có báu vật thật cũng có thể bị phai linh khí đi không còn bao nhiêu rồi. Cho nên lát nữa chỉ cần là thứ có linh khí thì ngươi chú ý giúp ta."
"Được được! Chủ nhân, giao cho Thất Bảo thì người cứ yên tâm đi!"
Thằng nhóc này tự tin một trăm phần trăm mà vỗ ngực.
Từ lầu hai tới lầu sáu đều không có thu hoạch gì.
Lâm Nhuế suy nghĩ một chút rồi đi về phía quán nhỏ ở lầu một.
Lầu một toàn là quầy hàng vô cùng đơn giản còn có người ở đó đánh bài.
Có người hút thuốc, có cả đánh nhau cãi nhau, loạn như bầy ong, y như ngoài chợ.
Cũng có người đang hết sức tập trung lừa người.
Một người đàn ông trẻ tuổi có hai má lúm đồng tiền trên mặt đang cố gắng chào bán đồ đạc trên quầy hàng của mình, đối diện anh ta là một ông cụ năm sáu mươi tuổi đang ngồi xổm.
"Ông ơi, ông nhìn cái bình hình chim ưng miệng có hoa văn hình mây này xem. Cháu nói ông này, đâu chính là đồ dùng trong nhà quan lớn thời Tống đấy! Ông xem hoa văn này, ông xem độ bóng này..."
Ông cụ trợn trắng cả mắt: "Đây là cái bô mà?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông có má lúm đồng tiền lập tức cứng lại.
Nhưng anh ta vô cùng ương ngạnh nói tiếp: "Tuy là cái bô nhưng là đồ cổ đó. Trước kia không phải thời sự đưa tin, năm đó cái chậu Từ Hy rửa chân cũng bán ra với giá trên trời đó."
"À, vậy cậu có chậu rửa chân của Từ Hi không?"
C21 -