Chương 23: Mặt Lâm Nhuế đầy vẻ từ chối
Lâm Nhuế đứng bên cạnh khoanh tay mỉm cười.
Cô biết hai người này biết nhau.
Thành thật mà nói, miếng ngọc thực sự không đáng tiền, vứt bên đường có thể người đi đường không thèm nhặt mà còn giẫm đạp lên nó.
Nhưng những cái khác….
Lâm Nhuế lấy điện thoại di động ra rất nghiêm túc quét mã QR., sau đó, anh chỉ nghe thấy “Ting” một tiếng.
Một nghìn năm trăm tệ đã chuyển thành công.
Mặc Nhiễm và Nhất Tiếu sững sờ nhìn Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế mỉm cười chỉ nói: “"Tôi đang vội đi đến buổi đấu giá, những thứ này tôi thực sự rất thích, ông chủ, lần sau có hàng tốt, nhớ để cho tôi."
Lúm đồng tiền của Bạch Nhất Tiếu lại hiện ra.
Anh ta ngay lập tức nhiệt tình nói: "Được chứ! Em trai rất có mắt nhìn! Em có muốn thêm WeChat không, lần sau có hàng tốt, anh sẽ liên lạc với em sớm nhất có thể!"
"Không cần, tôi sẽ thường xuyên đến đây."
Lâm Nhuế vẫy tay, cầm lấy đồ quay lưng rời đi.
Mặc Nhiễm bên này nhìn Bạch Nhất Tiếu đang nhìn số tiền chuyển trong điện thoại mỉm cười hạnh phúc, mà thở dài.
"Người này thật không biết suy xét.”
“Cái gì không biết suy xét, cậu em trai lúc này, cậu đừng thấy quần áo cậu ta mặc đơn giản, áo phông ít nhất cũng hơn mười ngàn tệ một chiếc! Quần cũng không hề rẻ, chân đi đôi giày Converse đó là bản giới hạn, cậu có tiền cũng chưa chắc mua được! Người ta là con nhà giàu! Mặc Nhiễm cậu càng lớn tuổi, mắt càng tệ đi phải không?”
Khóe môi Mặc Nhiễm giật giật, hết cách nói: “Bạch Nhất Tiếu, anh lớn hơn tôi ba tuổi.”
Bạch Nhất Tiếu vươn chân ra nhảy một cái vào lại phía sau sạp hàng.
Anh ta vô cùng khoe khoang nói: “Nhưng ai bảo tôi trông trẻ hơn cậu chứ.”
“….Vậy mắt nhìn của anh cũng không tốt.”
“Có ý gì?”
Mặc Nhiễm nhìn má lúm đồng tiền trên khóe miệng Bạch Nhất Tiếu, cảm giác có chút lóa mắt.
Anh ta thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Học sinh ban nãy là nữ.”
Bạch Nhất Tiếu “…..”
………….
Lâm Nhuế quay lưng đi vào nhà vệ sinh, sau đó ném chiếc lược gỗ màu đen vào không gian của Thất Bảo.
Những thứ còn lại bỏ vào ba lô.
Thất Bảo trong không gian hét lên đầy phấn khích: "Chủ nhân Chủ nhân ! Chiếc lược gỗ này là do sét đánh hàng vạn năm tạo thành!"
Lâm Nhuế chân loạng choạng.
“Người nói lại lần nữa, cái gì?”
“Chủ nhân, chủ nhân thật may mắn, chiếc lược này được làm từ gỗ bị sét đánh hàng vạn năm, mặc dù hơi bị hư hại, nhưng có thể cải thiện thể trạng của chủ nhân khiến chủ nhân có thể tu luyện trở lại!"
Thất Bảo vô cùng vui mừng nói tiếp: “Nếu là người khác e rằng vô phúc không thể chịu nổi miếng gỗ bị sét đánh này, mặc dù nguyên tố sét luôn rất mạnh, nhưng ý thức của chủ nhân rất mạnh, tỷ lệ áp chế ít nhất là trên 80%!”
Có khả năng cải thiện hơn 80%, thể lực, lại nằm trong một linh khí hiếm thấy như vậy trong thế giới này, có được đã là rất khó.
Nhưng trên khuôn mặt của Lâm Nhuế đầy sự từ chối.
“Không được!”
Thất Bảo trong tay vẫn cầm cái lược kia, chớp chớp đôi mắt to long lanh, tò mò hỏi:“Chủ nhân, tại sao lại không được, đây là cơ hội vô cùng hiếm có đấy.”
Không thể phủ nhận, miếng gỗ sét đánh này thật sự là đồ tốt, được đặt trên Thương Lan đại lục, là một bảo vật rất quý hiếm.
Người tu tiên đều rất xem trọng cơ hội.
Miếng gỗ sét đánh này là bảo vật đầu tiên Lâm Nhuế tiếp xúc sau khi đến thế giới này.
Là vận mệnh tự nhiên, có duyên với Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế cắn chặt môi, không nói lời nào.
Thất Bảo dừng lại, trong đầu bỗng lóe lên tia sáng.
Cậu cẩn thận hỏi một câu: “Chủ, chủ nhân không lẽ …. sợ sét đánh?
C24 -