Chương 25: Vật phẩm đấu giá cuối cùng
Lâm Nhuế bước vào phòng VIP.
Một lát sau rất nhanh có người đưa dĩa trái cây và trà tới.
“Cảm ơn.”
Sau khi đưa tiền boa cho nhân viên phục vụ thì quay đầu lại xem những món đồ được đấu giá trong buổi hôm nay.
Vệ sĩ lớn tuổi sau khi quay lại đứng tại cổng buổi đấu giá, vệ sĩ trẻ còn hỏi lại: “Anh Lý, sai anh lại cho cô ta vào trong, lỡ cô ấy không phải cô Lâm thì sao?”
“Nếu không phải cô Lâm, cho cô ta vào cùng lắm chỉ gây chút chuyện, tôi đã cho người theo dõi căn phòng đó rồi. Nếu cô ta thật sự là cô Lâm lại bị tôi và cậu chặn lại ngoài cửa thì….”
Anh Lý nhìn đồng nghiệp một cái nói tiếp: “Vậy thì tôi và anh phải cuốn gói ra đi đấy.”
Ai mà không biết, ông chủ Lâm Tử Khang có cổ phần trong Cổ Ngoạn Thành chứ!
Càng không cần phải nói đến vị trí hiển nhiên của Lâm thị ở Cẩm Thành.
Người vệ sĩ trẻ bừng tỉnh, cảm thán vẫn là gừng càng già càng cay!
Bỏ chuyện này qua một bên, anh ta lại tiếp tục cảm thán: “Nếu cô ta thực sự là cô chủ nhà họ Lâm…. Không ngờ sau khi bỏ lớp cải trang lại xinh đẹp như vậy.”
“Thu lại nước bọt của cậu đi, mau xốc lại tinh thần, mặc kệ đẹp hay không đẹp, đều không giống như chúng ta nghĩ!”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Người vệ sĩ trẻ rõ ràng là kiểu người có lý tưởng hoài bão.
Anh Lý lắc đầu, không nói gì nữa.
Lâm Nhuế ngồi trong phòng riêng, giác quan của cô rất nhạy bén, cảm giác được thường xuyên có người đi lại trước cửa phòng.
Bước chân cửa đối phương tuy cố ý đi rất nhẹ nhưng đi tới đi lui như vậy có thể thấy được là họ đang giám sát cô.
Xem ra vệ sĩ đó vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô là Lâm Nhuế.
Nguyên chủ trước đây có đến qua Cổ Ngoạn Thành, chẳng qua là không phải hai vệ sĩ này tiếp đón mà thôi.
Nhưng cũng không sao. Cùng lắm cũng là sợ cô gây chuyện mà thôi.
Dù gì cô đến để mua đồ cũng không phải gây chuyện gì.
Lâm Nhuế nhìn vật phẩm đấu giá trên màn hình, ngón tay lướt qua từng tấm hình, vô cùng thất vọng.
Từ bề ngoài có thể thấy những vật phẩm này đều rất quý giá nhưng cũng chỉ là những món đồ cổ bình thường mà thôi.
Nhưng cũng không loại trừ bên trong những món đồ cổ này có ẩn chứa điều bí mật.
Đợi đến lúc đưa vật phẩm đấu giá ra nếu như có linh khí, Thất Bảo có thể cảm nhận được.
Nhưng có một vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá bên trong hoàn toàn không thể hiện thông tin chi tiết.
Một lát sau, người dẫn trương trình cầm lên vật phẩm đấu giá đầu tiên lên.
Đây là một cái chén sứ Thanh Hoa, được bảo tồn hoàn chỉnh, tính chất cũng ổn, màu men sáng đẹp.
Đáng tiếc không phải là cái Lâm Nhuế cần.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên rất nhanh được một người đàn ông mặc trang phục thời Đường đấu giá thành công mang đi.
Sau đó lần lượt từng vật phẩm được những người khác đấu giá thành công mang đi.
Thất Bảo trong không gian bĩu môi, ngồi trên ghế trúc với sự thất vọng tràn trề.
Cậu buồn bã nói: “Toàn bộ đều không có linh khí, không có chút linh khí nào cả.”
Lâm Nhuế có chút thất vọng. Nhưng những chuyện như vậy vốn dĩ tùy thuộc vào cơ duyên không thể cưỡng cầu được.
Vả lại cũng có thể thời cơ chưa tới.
Vừa nghĩ đến miếng gỗ sét đánh trong tay, Lâm Nhuế lại thấy đau lòng.
Chẳng lẽ sét là cơ duyên của cô sao?
Lâm Nhuế hạ quyết tâm, cùng lắm sau này mỗi cuối tuần đều đến Cổ Ngoạn Thành thử vận may là được.
Lúc này người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu đấu giá vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay.
Cô trợ lý xinh đẹp bóng dáng thướt tha mặc sườn xám mang một vật phẩm lên.
Một cái chuông đồng to bằng bàn tay, đặt ngay ngắn trên tấm vải mềm màu đỏ, đèn chiếu vào phát sáng lên.
Mọi người bắt đầu rỉ tai nhau to nhỏ.
“Vật phẩm cuối cùng lần này lại là một chiếc chuông sao? Đùa nhau chắc?”
“Đúng vậy, cho dù là đồ cổ, một cái chuông cũng không bán được bao nhiêu tiền.”
Tuy nhiên có người lại đưa ra ý kiến bất đồng: “Chẳng lẽ, cái chuông này có liên quan đến càn khôn?”
C26 -