Chương 29: Tìm thấy A Hành rồi!
Lâm Nhuế đã bán chiếc xe thể thao của mình rồi.
Cô vẫn không để Lâm Tử Khang mua một chiếc khác cho mình.
Mà ông cũng lo con gái lái xe sẽ xảy ra chuyện nữa nên không nhắc tới chuyện mua xe nữa.
Đương nhiên nếu Lâm Nhuế muốn mua một chiếc xe thể thao thì chắc chắn ông sẽ không từ chối yêu cầu của con gái cục cưng.
Cô lẳng lặng liếc Lâm Hiểu, sau đó nói: "Không cần đâu. Chị có bóng ma tâm lý khi ngồi chung xe với em."
Cô dứt lời thì đi ra ngoài cửa.
Bên kia, chú Chung đã chạy một chiếc xe màu đen tới trước cửa biệt thự.
Lâm Hiểu nghĩ vài giây mới hiểu ra Lâm Nhuế nói gì.
Mặt cô ta tức đến thoắt đỏ thoắt trắng.
Nếu không phải hôm qua mẹ Hứa Mạn đã thông báo thì chắc chắn cô ta đã xông lên cào mặt Lâm Nhuế ra rồi.
Cô ta ói trên xe còn không phải do Lâm Nhuế ban tặng à!
Lại còn dám ghét bỏ cô ta?! Bên này, Lâm Nhuế đã lên xe.
Cô lên xe xong thì lấy sách vở trong túi ra, lẳng lặng đọc.
Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ xe khiến người ta có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Chú Chung nhìn sự thay đổi của cô cả Lâm Nhuế trong mắt.
Trong đồng tử ông ta tràn đầy hiền từ và vui mừng.
"Cô cả, tôi lái xe nhé."
"Vâng, vất vả cho chú Chung rồi."
Giờ đang còn sớm, lúc này cách trường phổ thông thực nghiệm cũng không quá xa.
Hơn nữa cô cúi đầu đọc sách cho nên chú Chung lái xe rất vững cũng rất chậm.
Lúc tới trường phổ thông thực nghiệm thì trong đầu Lâm Nhuế bỗng vang lên giọng hưng phấn của Thất Bảo.
"Chủ nhân chủ nhân! Ta tìm thấy A Hành rồi!"
Bàn tay nắm chặt sách của cô siết lại.
Bình tĩnh bình tĩnh, chú Chung còn trên xe...
Cô hít thở sâu hai cái, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình rồi dùng lực tinh thần nối với Thất Bảo.
"A Hành ở đâu?"
"Chủ nhân, A Hành ở trong máy tính khô khan!"
Lâm Nhuế: "..."
Trong giọng Thất Bảo xen lẫn quá nhiều vui sướng, giọng vui vẻ tiết lộ sự nhớ nhung và tâm trạng của cậu ta.
Lâm Nhuế càng nhớ A Hành hơn.
Lúc chú Chung tập trung lái xe, cô nhanh chóng lấy máy tính khô khan trong không gian ra.
Trên đó đang chiếu một tiết mục văn nghệ.
Trong tiết mục, hai người ngồi trên sô pha màu đỏ.
Một người ngồi trên đó hơn ba mươi tuổi, mặc bộ váy liền màu đỏ đẹp đẽ là MC, còn bên kia...
Đồng tử cô co lại.
Là A Hành.
Cô vội vàng đeo tai nghe lên, sau đó nhấn nút phát chương trình.
MC nói: "Vân Trạch, bên ngoài đồn anh muốn thay đổi hình tượng, chuyện này thật đáng tiếc! Phải biết rằng anh là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử đó."
"Vâng, tôi định thay đổi hình tượng."
Vân Trạch mặc một bộ âu phục may tay màu xanh thẫm, mái tóc dài như làn sóng như ẩn như hiện, che đi ánh sáng trong đồng tử anh.
Ngũ quan xinh xắn, nụ cười nơi khóe môi vừa đủ, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta có cảm giác rất dịu dàng.
Vẻ mặt này tuấn mỹ như thiên sứ lạc xuống xã hội con người.
MC vừa nghe thấy thế thì lập tức hơi kích động: "Vân Trạch, vậy anh định chuyển sang hình tượng gì, hay là rời khỏi giới giải trí?"
"Vâng, đúng là rời khỏi giới giải trí nhưng cụ thế là làm gì thì tạm thời giữ bí mật."
Lúc anh nói xong câu đó thì mỉm cười với máy quay.
Nụ cười như ngọn gió xuân phất qua, trong đồng tử như có vạn bông hoa đang nở.
Vì nụ cười này của anh mà bên kia màn ảnh lập tức nổ tung.
【Hu hu, vua của tôi đang cười với tôi kia! Đừng, tim ơi đừng đập! 】
【Lầu trên tránh ra, rõ ràng con tôi đang cười với tôi!】
【Mặt mũi của lầu trên lớn quá, tôi không thấy rõ màn hình nữa rồi!】
Lân Nhuế khẽ vỗ vị trí trái tim, bỗng phì cười.
Sao cô có cảm giác đối phương đang nhìn mình nhỉ?
C30 -