Chương 6
Vừa dứt lời, Trần Tư Lệ như bị sét đánh trúng.
“Anh nói gì cơ? Không thể nào! Trần Tư Dung phải cùng bố đi giao hàng, sao có thể đang học đại học được cơ chứ?!”
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ kéo tay Hứa Chi Trần định rời đi.
Nhưng nó lại chắn ngang trước mặt tôi.
“Sao ông nội có thể coi trọng chị? Ngay cả tôi còn không lọt nổi vào mắt ông, thì chị dựa vào đâu?”
Nó đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, bỗng như phát hiện ra điều gì đó, giọng đầy ác ý:
“Ông nội chị cũng là một tên biến thái đúng không? Loại già như vậy chắc cũng có sở thích đặc biệt, sao không liên lạc với tôi sớm hơn chứ? Tôi dưới tay còn nhiều ‘bé ngoan’ lắm đấy…”
Bốp!
Tôi tát nó một cái thật mạnh.
“Muốn lăng mạ tao thì được, nhưng ông nội thì không!”
“Cái tát này là thay ông nội dạy dỗ mày.”
Trần Tư Lệ tức tối xông lên định đánh trả.
Nhưng lại bị một người đàn ông trung niên giữ lại — người có nốt ruồi trên lông mày phải, vết sẹo ở tai — Phương Chính Dương.
Đúng là gã khách quen năm xưa mà mẹ tôi từng cố lấy lòng!
Hắn ghì chặt Trần Tư Lệ vào lòng, hướng về phía tôi và Hứa Chi Trần liên tục cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi, cô ấy bị vấn đề thần kinh, tôi không trông được… thật sự không cố ý xúc phạm ông cụ Trần đâu…”
Thì ra, người “bạn trai có tiền có quyền” trong lời nó — chính là Phương Chính Dương.
Thật đáng thương.
Nó cam tâm quỳ gối trước quyền lực, nên tưởng rằng mọi cô gái trên đời này cũng đều phải dùng thân xác để đổi lấy chút lợi ích.
Tôi lắc đầu:
“Phương tổng, quản tốt người của ông đi.”
Phương Chính Dương gật đầu lia lịa.
Còn Trần Tư Lệ vùng vẫy trong tay hắn, giọng rít gào:
“Đó cũng là ông nội tôi! Các người nghe rõ chưa, đó là ông nội tôi!”
Chát!
Phương Chính Dương tát cho nó thêm một cái, quát lớn:
“Còn không ngậm miệng?! Nhà họ Trần chỉ có hai người con, loại gái bán thân như cô thì thôi đừng nhận bừa họ hàng!”
Rồi hắn liếc tôi một cái, vẻ áy náy, kéo Trần Tư Lệ đi khỏi.
Hôm đó, tôi vẫn thắng được bức tranh phong cảnh của hoạ sĩ mà ông nội yêu thích nhất tại buổi đấu giá.
Nhưng tâm trạng thì hoàn toàn không vui.
Đừng hiểu lầm.
Tôi không thương hại Trần Tư Lệ — nó đáng nhận hậu quả.
Tôi chỉ... lại nghĩ đến căn biệt thự của mẹ.
Nơi đó, còn bao nhiêu cô gái trẻ như nó?
Và… bao nhiêu “vị khách” như Phương Chính Dương nữa?
Đã đến lúc, tôi phải làm điều gì đó.
Đến ngày sinh nhật ông nội, khách khứa tấp nập.
Tôi và Hứa Chi Trần cùng mang bức tranh phong cảnh kia đến mừng.
Ông nội rất vui, miệng cười tít mắt, kéo tôi và Hứa Chi Trần đi chào từng người bạn lâu năm.
“Đây là cháu gái tôi – Tư Dung, tiểu phúc tinh của nhà họ Trần. Con bé con mắt đầu tư cực kỳ chuẩn! Bức tranh này là nó dùng tiền tự kiếm được để mua đấy!”
“Tư Dung, đây là chú Tang – chủ tịch Tập đoàn XX.”
“Còn đây là dì Giang – người sáng lập Quỹ từ thiện XX.”
Từng cái tên và chức vụ lần lượt trôi qua tai tôi.
Chỉ duy nhất một cái tên khiến màng nhĩ tôi run lên — Hoa Hùng Châu.
Tôi nhớ cái tên này. Ở kiếp trước, Phương Chính Dương từng nhiều lần nguyền rủa gã này bằng những lời thô tục.
Hoa Hùng Châu vốn là quân nhân chuyển sang làm kinh doanh, chính trực nghiêm khắc, không chịu được một hạt cát trong mắt.
Ban đầu, hắn là sếp của Phương Chính Dương. Nhưng sau khi phát hiện Phương Chính Dương nhận hối lộ, hắn lập tức đuổi việc.
Phương Chính Dương sau đó khởi nghiệp, bòn rút tài nguyên khách hàng từ công ty cũ.
Từ đó, hai bên trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Lần này, họ lại tranh nhau một dự án lớn từ chính phủ. Và bây giờ là thời điểm quyết định để nắm lấy cơ hội đó.
Nghĩ vậy, tôi nâng ly rượu, mỉm cười chào Hoa Hùng Châu:
“Thì ra chú là tổng giám đốc Hoa của Tập đoàn Hùng Châu. Gần đây cháu vừa nghe nói đến tên công ty chú.”
Hắn bật cười:
“Ồ? Nghe ở đâu vậy?”
Tôi mỉm cười, chậm rãi đáp:
“Ở buổi đấu giá mấy hôm trước, cháu tình cờ gặp… chú Phương Chính Dương.”
Nghe cái tên ấy, ánh mắt Hoa Hùng Châu lập tức tối lại.
Tôi vờ như không thấy, tiếp tục:
“Thật có duyên ạ, vì đây là lần thứ ba trong tháng cháu tình cờ gặp chú ấy. Hai lần trước, chú ấy hình như đang uống rượu với một người tên là… Hứa Bình.”
Hứa Bình — chính là mẹ tôi, người đã đổi tên sau khi ly hôn.
Cũng như thay mặt, sửa mũi, bơm má, làm mới bản thân.
Từ một người đàn bà bị ly hôn, bà trở thành “nữ doanh nhân truyền cảm hứng” nhờ livestream và khéo lèo dựng hình ảnh.
Người ngoài nhìn vào tưởng bà là tấm gương khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Nhưng trong giới ngầm, ai cũng biết:
Cái gọi là "doanh nghiệp" của bà — chỉ là hang ổ giao dịch quyền sắc.
Nghe đến cái tên “Hứa Bình” và “Phương Chính Dương”, mắt Hoa Hùng Châu sáng bừng lên.
“Cô nói… Hứa Bình sao?”
Tôi giả vờ vô tư:
“Vâng, dì ấy rất xinh đẹp, mấy cô bé đi cùng dì ấy cũng rất xinh. Có điều, ngồi bên cạnh họ là một chú nhìn quen lắm… chắc là từng thấy trên TV.”
Ánh mắt Hoa Hùng Châu lập tức bén như dao.
Hắn vội vàng rót đầy ly rượu, cụng ly với tôi, uống cạn một hơi.
“Tư Dung, ông nội cháu nói đúng… cháu thật sự là phúc tinh của nhà họ Trần!”