Ánh Trăng Lặng Lẽ

Chương 8: [HOÀN]

Chương 8: [HOÀN]
Khi nhận được tin Hứa Bình qua đời, tôi đã trải qua đủ các vòng luân chuyển ở tập đoàn.
Nghe nói bà ta bị giam cùng phòng với mẹ của một trong các nạn nhân.
Người mẹ ấy là một kẻ lừa đảo — từng lừa gạt cả thế giới, chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho con gái mình.
Vậy mà sau khi bị bắt giam, đứa con ấy lại bị Hứa Bình dụ dỗ, lừa gạt, giam giữ và tra tấn.
Một đêm khuya, người mẹ ấy đã dùng một cách không ai ngờ tới… kết thúc mạng sống của Hứa Bình.
Nghe nói… cái chết rất thê thảm.
Điện thoại bên kia hỏi tôi có muốn đến nhận tro cốt không.
Tôi chỉ đáp:
“Không cần đâu.”
Bỏ đi, hay thất lạc cũng được.
Thật đấy.
Tôi gác máy, rồi tiếp tục viết bản đề án.
Lúc đồng nghiệp hỏi tôi chiều nay muốn gọi loại trà sữa nào, tôi chớp mắt, cười nói:
“Cho mình một ly Dương chi cam lộ nhé.”
Trong thời gian thực tập xoay vòng ở tập đoàn, đôi khi tôi cũng than thở với ông nội rằng: làm việc như vầy chắc mất nửa cái mạng của tụi trẻ con bọn cháu mất thôi.
Thế là ông rất nghiêm túc — yêu cầu điều chỉnh mô hình làm việc theo tiêu chuẩn quốc tế, chấm dứt văn hóa làm việc vô nghĩa và… đuổi sạch mấy người HR hay lãnh đạo cổ súy làm thêm giờ.
Lúc này, Hứa Chi Trần đã trở thành trụ cột của khối sự nghiệp tập đoàn.
Anh ấy thông minh, trưởng thành bên cạnh ông nội, nên cực kỳ hiểu thị trường.
Dù vậy, đôi lúc vẫn gặp tình huống thiếu thông tin, nên lại tìm tôi.
Tôi thì không có gì ghê gớm — chỉ là khi mới vào công ty đã giấu nhẹm thân phận thật.
Thế là có thể hòa mình vào đội ngũ tuyến đầu, nghe ngóng được đủ loại chuyện, từ tin đồn nội bộ tới các nhân vật bị ghét nhất…
Và tôi sẽ thì thầm vào tai anh họ:
“Người này không làm được việc, chuyên nịnh bợ nịnh nọt, bị cả phòng chê trách..."
Thế là Hứa Chi Trần thay trời hành đạo, trở thành người hùng trong mắt nhân viên tập đoàn.
Một tối thứ Sáu, tôi “tự nguyện” ở lại tăng ca.
Sau đó, anh tới đón tôi về nhà ông nội ăn tối.
Trên xe, nhạc du dương nhẹ nhàng, gió đêm lướt qua ô cửa kính, ngoài sông trăng đã lên cao.
Hứa Chi Trần bất chợt lên tiếng:
“Lúc nhỏ, anh từng nghĩ… em và mẹ em chẳng khác nhau là mấy.”
Tôi bật cười mắng:
“Anh điên à, sỉ nhục em thế đấy?”
Anh cũng cười, ánh mắt mềm mại:
“Sau này mới phát hiện, em rất giống bà nội.”
Bà nội — người đã cùng ông nội gầy dựng cơ nghiệp, một tay chèo chống nửa bầu trời tập đoàn.
Tôi im lặng, đón nhận lời khen ấy mà lòng thấy ấm áp. Rồi khẽ nói:
“Thực ra… em luôn muốn cảm ơn anh.”
Tôi thường tự hào, rằng chính nỗ lực và thông minh đã khiến ông nội ưu ái tôi.
Nhưng thực ra không hoàn toàn như thế.
Trên con đường bỏ lại ác mộng kiếp trước mà chạy về phía ánh sáng, người đầu tiên chìa tay ra giúp tôi… chính là anh.
Chính anh đã đề nghị ông nội cho tôi cùng học chung — và cũng từ đó, tôi mới có được chỗ đứng trong thư phòng trầm mặc của ông nội.
Nghe tôi nói xong, anh bật cười.
Đúng lúc đèn đỏ, anh đạp phanh xe rồi búng trán tôi một cái:
“Tiểu thư à, cùng một nhà, cảm ơn gì mà cảm ơn.”
“Mà em quên rồi sao? Lúc nhỏ, Trần Tư Lệ đẩy anh xuống hồ, chính em nhảy xuống cứu anh đấy.”
Tôi sững người:
“Thật à? Em còn không cao tới hông anh nữa mà?”
Anh liếc tôi, mặt nghiêm túc:
“Ừ, em không cứu được anh, còn làm anh suýt chết đuối. Nhưng… ít nhất, em có lòng.”
Tôi cười phá lên.
Gió đêm mát rượi, ánh trăng rọi sáng một góc xe.
Tiếng piano Schubert dịu dàng như lướt trên từng ngón tay.
Rồi tôi nghe giọng anh chậm rãi vang lên:
“Thế nên, Tư Dung này…”
“Mọi chuyện trên đời, suy cho cùng chỉ là gieo nhân nào, gặt quả nấy.”
“Nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn chính mình.”
“Vì em là người tốt, dù không gặp anh Hứa Chi Trần… thì cũng sẽ gặp Trương Chi Trần, Hạ Chi Trần.”
Tôi cúi đầu, khẽ bật cười.
Không hiểu sao, khóe mắt lại nhòe nước.
Tôi từng sống trong một gia đình lạnh lẽo và đầy tính toán.
Mẹ chỉ yêu tiền.
Bố chỉ mê đàn bà.
Còn em gái — là một “trà xanh” chính hiệu, luôn dùng vẻ ngoài ngây thơ để đâm sau lưng tôi.
Tôi tưởng rời khỏi đó sẽ là bắt đầu mới.
Nhưng mẹ lại dùng cách tàn nhẫn nhất, hủy hoại tôi — như bẻ gãy một con búp bê sứ.
Những năm tháng bị nhốt trong biệt thự…
Tôi sống trong bóng tối, trong nỗi sợ từng tiếng thở nặng nề.
Không dám ngủ, vì mở mắt ra — có thể là một khuôn mặt xa lạ, đầy mùi rượu, đè lên người tôi.
Điều tôi mãi không hiểu là: người đã dâng tôi cho những kẻ đó… lại chính là mẹ tôi.
Em gái tôi thì cười ngọt ngào mà nói:
“Đây là vì tương lai của chị mà, mẹ nói thế.”
Mẹ ơi, tại sao?
Con là con gái mẹ cơ mà.
Những câu hỏi không lời đáp ấy đã từng biến thành vết rạch trên cổ tay, là viên thuốc ngủ nuốt mãi không chết, là tận cùng của tuyệt vọng.
Nhưng may thay, mọi thứ… đã thay đổi.
Giờ đây, bên tôi là ông nội nghiêm khắc mà yêu thương.
Là người anh xuất sắc luôn âm thầm che chở.
Họ cho tôi cơ hội sống một cuộc đời tử tế, quang minh.
Phòng tôi lúc nào cũng có ánh đèn vàng dịu, đầy ắp mèo con, chó nhỏ, và những tờ Financial Times.
Còn những nỗi đau, tiếng gào thét ghê rợn kia…
Đã ở lại phía sau.
Tôi đưa tay lau nước mắt, nhìn ra cửa xe, ngắm mặt trăng sáng rực bên sông.
Hứa Chi Trần chắc nhận ra tôi xúc động, nhưng anh không hỏi gì cả.
Chỉ nhẹ nhàng chuyển chủ đề:
“Ông nội bảo, đang không biết mua quà sinh nhật gì cho em.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:
“Bảo ông đừng mua gì cả. Em chỉ muốn ăn món cơm chiên trứng ông tự nấu.”
Anh bật cười lớn:
“Trời đất, tiểu thư mà dễ dỗ vậy sao?”
Tôi cũng cười:
“Ừ. Được ông nội tự tay nấu cho ăn — chẳng phải là món quà quý nhất rồi sao?”
Có người sẵn sàng vì tôi mà vui vẻ.
Có người nguyện ý vì tôi mà xuống bếp.
Và tôi, có thể đứng dưới ánh mặt trời, sống một đời quang minh – không sợ hãi.
Ấy chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời ban tặng cho tôi.
(HẾT)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất