Chương 11:
"Tống Triều Dương nghiện rượu với nghiện thuốc lá rồi, cậu tạo nghiệp đấy Ngôn Văn Văn."
"Cho Tống Triều Dương một cơ hội đi mà."
Những tin nhắn đó tôi đều không trả lời. Cuối cùng, Vu Mạt Mạt tức giận nói: "Ngôn Văn Văn, cậu sẽ gặp báo ứng."
Đọc đến câu cuối cùng, tôi không khỏi bật cười. Tôi đương nhiên sẽ gặp báo ứng, tôi đã dụ dỗ thần, lại quay lưng bội phản thần.
Nhưng thần ơi, người không nên thương xót tôi.
Đóa hoa trên đỉnh núi cao vốn dĩ nên thanh cao nở rộ, nào ngờ vướng bụi trần, sa vào vũng lầy. Muôn kiếp không thể cứu vãn.
Nhưng tôi không cảm thấy áy náy.
Có giọt nước rơi trên mu bàn tay, trời mưa rồi.
Tôi ngước lên nhìn, trên trời không một gợn mây.
À, là nước mắt của tôi.
Nhưng sao tôi lại khóc nhỉ, có lẽ là do gió thôi.
Năm tốt nghiệp, họa sĩ tài ba trong phòng tôi muốn tổ chức một triển lãm cá nhân ở Long Thành, tôi bị kéo đến giúp đỡ. Phòng chúng tôi ba người học máy tính, một người học sơn dầu. Trong khi hai người kia tiếp tục học lên thạc sĩ, tôi chọn cùng họa sĩ nghiên cứu một phần mềm thẩm mỹ.
Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng họa sĩ dọa tôi: "Chúng ta là mối quan hệ một vinh cùng vinh, triển lãm này thành công, tiện thể còn quảng bá được cho chúng ta một đợt nữa chứ."
Tôi nghe giọng nói ngọt ngào của cô ấy mà mí mắt phải giật liên hồi.
Quả nhiên, tại hiện trường triển lãm, tôi nhìn thấy Vu Mạt Mạt với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Giây tiếp theo, cô ấy rút điện thoại ra gọi một cuộc, đồng thời mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết nếu không chạy thì không kịp nữa rồi.
Thế là giữa tiếng gọi của họa sĩ, tôi chuồn mất.
Nhưng tôi quên mất, chạy trời không khỏi nắng.
Khi tôi đi dép lê, mặc quần đùi xuống lầu thu chăn, vừa quay đầu lại đã thấy chàng thiếu niên cao ráo tuấn tú kia, à không, là người đàn ông.
Anh ấy đẹp trai hơn bốn năm trước nhiều, đã không còn vẻ non nớt của thiếu niên, khoác trên mình chiếc áo gió được cắt may vừa vặn, đi đôi giày da bóng loáng, tóc chải chuốt tỉ mỉ.
Thần linh của tôi ơi, sao mỗi lần anh gặp tôi, tôi đều trong bộ dạng tồi tệ thế này.
Tống Triều Dương từng bước tiến về phía tôi, mỗi bước chân đều giẫm lên trái tim tôi, tôi cúi đầu nhìn ngón chân mình, lớp sơn móng tay màu hồng ngọc trai bị bong mất một chút, chính cái vết loang lổ này khiến tôi không còn mặt mũi nào.