Apollo Của Ngôn Văn Văn

Chương 8:

Chương 8:

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, rõ ràng là buổi tối, nhưng tôi lại thấy được ánh sáng trong mắt anh ấy.
"Có mạo phạm đến em không?"
Tôi lắc đầu.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng của anh lại chạm vào môi tôi, sâu hơn nụ hôn thoáng qua vừa nãy.
Cuối cùng, Tống Triều Dương khẽ nói: "Văn Văn, sau khi thi đại học xong, chúng ta chính thức ở bên nhau nhé?"
Anh ấy giải thích cho tôi chuyện trước kia đã chuyển hộp sữa tôi tặng cho người khác là vì anh ấy uống sữa sẽ bị tiêu chảy, lại không muốn lãng phí tấm lòng của tôi.
Đêm đen đó, chàng thiếu niên tuấn tú không ngừng kể về những điều tốt đẹp trong tương lai, tiếc là đã quá muộn.
Ngôn Văn Văn trong đêm dường như đã tin vào lời nói dối của Ngôn Văn Văn ban ngày, muốn bước theo ánh sáng đó để thực hiện nguyện vọng của mình.
Apollo của tôi, vì tôi mà bước xuống điện thờ.
Tôi hèn hạ, tôi muốn trói buộc ánh sáng.
Kể từ đó, Tống Triều Dương không tiếc công sức kéo tôi chạy về phía tương lai tươi đẹp, mời gia sư riêng đến dạy kèm cho tôi, thỉnh thoảng tặng quà cho tôi, lúc thì giày, lúc thì quần áo.
Tôi ép mình khoác lên vẻ thần thánh, để có thể yên tâm nhận lấy sự tốt đẹp của anh ấy, và tôi đáp lại một chút dịu dàng, là có thể khiến cán cân cân bằng.
Tôi giỏi thật. Tôi nghĩ bụng.
Tống Triều Dương, cậu chưa từng thấy bóng tối vô biên, thật tốt.
Ngày thứ hai sau khi thi đại học xong, nhà tôi có khách không mời mà đến.
Người phụ nữ tao nhã tri thức chỉ khẽ ngồi ở mép ghế.
"Tôi là mẹ của Tống Triều Dương."
Tôi gật đầu, tôi biết, tôi đã từng thấy ảnh của bà ấy.
Bà ấy đẹp quá, còn đẹp hơn trong ảnh, tại sao người phụ nữ như vậy không phải là mẹ tôi?
Bà ấy kể mục đích chuyến đi này, còn tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Triều Dương hẹn tôi cùng vào đại học Phượng Thành, tôi biết cậu ấy có thể đỗ, tôi cũng vậy.
Nhưng điểm số của tôi không đủ để đại học Phượng Thành cấp học bổng cho tôi, mà chỉ cần tôi hạ thấp một bậc, tôi có thể nhận được một khoản học bổng không nhỏ, hoàn toàn độc lập, rời khỏi cái lồng giam cầm tôi.
Mẹ của Tống Triều Dương dịu dàng quá, bà ấy nói bà ấy và ba của Triều Dương đã biết chuyện của chúng tôi từ lâu, chỉ là nghĩ đến việc chúng tôi sắp thi đại học nên nhẫn nhịn mãi.
Tôi nhìn đôi môi đầy đặn của bà ấy, đôi môi đẹp như vậy chắc chắn chưa từng thốt ra lời thô tục nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất