Chương 3: Tập kết! Tiến về địa điểm thi
"Mẹ, ta cũng muốn đi võ khảo!"
Ý đồ lừa dối để được qua mặt tiểu di đã bị lão mụ nhanh chóng tóm lại.
"Ngươi cút ngay cho lão nương, mau trở về! Đã sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, trong lòng không có chút sốt ruột nào sao? Cả ngày không tim không phổi, cũng không mau chóng tìm đối tượng đi, thật sự muốn ế chỏng gọng sao?!"
Lão mụ túm lấy tai tiểu di, không chút lưu tình ra lệnh: "Hôm nay ngoan ngoãn đi xem mắt cho ta, nếu không xem đủ mười người thì đừng hòng về nhà!"
"Cái gì! Mười người?!"
Tiểu di vừa khóc vừa chạy.
"Tiểu di, nhất định phải hạnh phúc đó nha!"
Tô Phàm một mặt cười trên nỗi đau của người khác, vẫy tay từ biệt tiểu di, rồi cùng Tô Khuynh Tiên cùng nhau hướng về phía trường học mà đi.
...
Long quốc đế đô, đệ nhất trung học.
Hôm nay là ngày thi võ khảo.
Trên diễn võ trường, người đông nghịt như biển.
Trong không khí tràn ngập bầu không khí khẩn trương cùng kích động.
Đây là thời khắc quyết định vận mệnh, rất nhiều người cảm thấy vừa hưng phấn vừa kích động, nhưng cũng có không ít người tâm thần bất định, lo lắng bất an!
Khi Tô Phàm cùng Tô Khuynh Tiên đến trường thì các lớp học sinh đã xếp thành những hàng ngũ chỉnh tề. Trên diễn võ trường, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
"Tiên Nhi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta đã đợi ngươi rất lâu!"
Lúc này, một nam tử tóc tím mỉm cười tiến lên đón, vẻ mặt ân cần, ánh mắt nhìn thiếu nữ đầy vẻ si mê.
"Võ khảo sắp bắt đầu rồi, cùng ta tổ đội đi, chỉ cần hai chúng ta liên thủ thì tuyệt đối không ai địch nổi!" Hắn nhiệt tình mời mọc thiếu nữ.
Tô Khuynh Tiên mặt lạnh như tiền, làm ngơ.
Nụ cười của nam tử tóc tím cứng đờ, trong lòng tuy tức giận nhưng không dám phát tác. Hắn liếc mắt, trực tiếp chuyển sự chú ý sang Tô Phàm, hai mắt lóe lên tia hàn quang.
"Hừ! Tô Phàm, chỉ bằng vào thiên phú C cấp của ngươi mà cũng dám đến tham gia võ khảo ư?!"
Hắn khoanh tay, vẻ mặt đầy ngạo mạn, ánh mắt nhìn Tô Phàm tràn ngập sự khinh thường.
"Liên quan gì đến ngươi!"
Tô Phàm nhíu mày, lạnh lùng đáp.
Cùng lúc đó, một loạt thông tin tự động hiện ra trước mắt hắn.
【Tính danh: Triệu Nhật Thiên】
【Đẳng cấp: 10 cấp】
【Xưng hào: Võ giả】
【Thiên phú: U Minh Ma Hổ (S cấp)】
【Căn cốt: Cao đẳng】
【Tiềm lực: Tông Sư cấp】
【Tổng hợp đánh giá: Tư chất Tông Sư, tài năng xuất chúng】
Gã này tên là Triệu Nhật Thiên, là người thức tỉnh thiên phú S cấp, một trong những thiên tài hàng đầu của trường!
Hắn xuất thân từ gia tộc hào môn, gia cảnh hiển hách, nhờ vào thiên phú kinh người và tài nguyên dồi dào, sớm đã trở thành một võ giả, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, đủ sức lọt vào top ba của toàn trường!
Triệu Nhật Thiên luôn kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng lại si mê Tô Khuynh Tiên, đã từng theo đuổi nàng một cách cuồng nhiệt.
Nhưng Tô Khuynh Tiên lại lạnh lùng như băng, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Có một lần, Triệu Nhật Thiên ỷ vào gia thế giàu có, định giở trò với Tô Khuynh Tiên, kết quả bị nàng đánh cho trọng thương thổ huyết, nằm liệt giường hơn nửa tháng.
Chuyện này khiến Triệu Nhật Thiên vừa kính vừa sợ Tô Khuynh Tiên, không dám làm càn nữa.
Nhưng trải qua chuyện này, hắn lại càng thêm si mê Tô Khuynh Tiên!
Càng là thứ không có được thì càng khao khát!
Thấy Tô Phàm và Tô Khuynh Tiên đi cùng nhau, quan hệ có vẻ thân mật, Triệu Nhật Thiên vô cùng ghen tức, ánh mắt nhìn Tô Phàm đầy vẻ thù địch.
"Một tên phế vật C cấp như ngươi mà cũng dám đến tham gia võ khảo, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng làm trò cười cho thiên hạ, cút nhanh lên đi!"
Lời còn chưa dứt, Triệu Nhật Thiên đã bộc phát tu vi võ giả, huyết khí toàn thân sôi trào, khí thế cường hãn như cuồng phong, hung hăng áp về phía Tô Phàm.
Cảm giác áp bức vô cùng ập đến!
"Cút!"
Ngay lúc đó, Tô Khuynh Tiên liếc mắt, một đạo hàn khí băng sương bắn ra, uy lực bá đạo, đánh bay Triệu Nhật Thiên ra xa, ngã sấp mặt.
"Lợi hại nha, lão muội!"
Tô Phàm tặc lưỡi khen ngợi, giơ ngón tay cái với thiếu nữ.
Tô Khuynh Tiên thậm chí còn chưa ra tay, chỉ bộc phát khí thế đã đánh bại võ giả như Triệu Nhật Thiên.
Đại Đế chi tư, quả nhiên khủng bố!
"Không được gọi ta là lão muội." Tô Khuynh Tiên bĩu môi, tỏ vẻ không thích cách gọi này.
"Vậy, tiểu tiên nữ?" Tô Phàm cười nói.
"Ừm." Tô Khuynh Tiên gật đầu.
Tô Phàm: "..."
Không ngờ, tiểu lão muội này lại rất thích được khen.
Lúc này, Triệu Nhật Thiên chật vật bò dậy, toàn thân dính đầy đất cát, mặt mũi khó coi vô cùng.
"Tô Phàm, ngươi là một tên phế vật, chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ thôi sao? Có giỏi thì đấu tay đôi với ta!"
Bị Tô Khuynh Tiên cho bẽ mặt khiến Triệu Nhật Thiên vô cùng tức giận, nhưng vì Tô Khuynh Tiên quá mạnh nên hắn không dám gây sự, chỉ có thể trút giận lên Tô Phàm.
"Đồ ngốc!"
Tô Phàm bình tĩnh đáp, chẳng thèm để ý.
"Ngươi nói gì hả?!"
Triệu Nhật Thiên tức đến nghẹn họng.
Nhưng vì Tô Khuynh Tiên đang ở bên cạnh nên hắn không dám manh động, chỉ có thể trừng trừng nhìn Tô Phàm, mắt tóe lửa.
Tô Phàm tuy đã lột xác, nhưng vẫn chỉ là một học đồ cấp 1, tu vi võ đạo còn quá thấp, trong khi Triệu Nhật Thiên đã là võ giả cấp 10, tu vi vượt xa hắn.
Nếu giao đấu ngay lúc này, Tô Phàm chắc chắn sẽ thua thiệt, nhưng với hồn phách cường đại của Bất Tử Tiên Hoàng, hắn cũng không sợ Triệu Nhật Thiên.
Việc cấp bách của Tô Phàm lúc này là nhanh chóng tăng cấp võ đạo.
So với những thiên tài hàng đầu, hắn đã xuất phát quá muộn, cần phải đi săn giết hung thú, thu thập sinh mệnh năng lượng, đó là cách nhanh nhất để tăng cấp!
9 giờ sáng.
Toàn bộ học sinh đã tập trung đầy đủ, các chủ nhiệm lớp đang dặn dò những điều cuối cùng trước khi thi.
"Võ khảo sắp bắt đầu rồi, đối với các em, đây là một cơ hội quan trọng trong đời, nhưng cũng là một thử thách đầy khó khăn. Hy vọng các em có thể phát huy hết thực lực của mình, thi đỗ vào các trường đại học võ đạo, trở thành những võ giả mạnh mẽ!"
Chủ nhiệm lớp Vương Thanh Tùng đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn các học sinh với ánh mắt đầy kỳ vọng.
"Tuy nhiên, thầy phải nhắc nhở các em một điều!"
Bỗng nhiên, giọng Vương Thanh Tùng trầm xuống, nghiêm túc nói: "Võ khảo có nguy cơ tử vong, hàng năm đều có rất nhiều thí sinh bị hung thú nuốt chửng!"
"Vì sự an toàn của các em, những học đồ sơ cấp dưới cấp 5 không nên tham gia võ khảo! Những người có thiên phú dưới cấp C cũng không nên tham gia võ khảo!"
Lời này vừa nói ra đã gây xôn xao trong đám đông.
Nhiều học sinh có cấp bậc thấp bắt đầu do dự.
Võ khảo!
Hạng mục khảo hạch chủ yếu là săn giết hung thú!
Việc đánh giá sẽ dựa trên số lượng hung thú bị săn giết, thu thập điểm tích lũy và xếp hạng.
Một số học sinh yếu kém không có khả năng tự vệ trước hung thú, tham gia võ khảo chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
"Tô Phàm, em cũng muốn tham gia võ khảo sao?!"
Ánh mắt Vương Thanh Tùng quét qua đám đông, dừng lại trên người Tô Phàm, khuyên nhủ: "Cấp bậc của em còn quá thấp, thiên phú lại không cao, tỷ lệ tử vong khi tham gia võ khảo là rất lớn, thầy khuyên em nên suy nghĩ kỹ."
Đây không phải là chỉ trích, mà là lời khuyên chân thành.
Dù sao, Tô Phàm chỉ là học đồ cấp 1, lại có thiên phú C cấp, với thực lực đó mà đi tham gia võ khảo thì chẳng khác nào tự sát.
"Cảm ơn thầy đã nhắc nhở, em hiểu rõ rồi, em vẫn sẽ tham gia võ khảo!" Tô Phàm kiên định nói.
"Vậy được rồi, chúc em may mắn." Vương Thanh Tùng khẽ thở dài, thấy Tô Phàm kiên quyết tham gia võ khảo thì cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo Tô Phàm.
Tô Phàm ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ lạnh lùng bên cạnh, có chút khó hiểu: "Sao vậy? Ngươi cũng muốn khuyên ta từ bỏ võ khảo sao?"
"Trong lúc thi võ khảo, hãy ở gần ta, không ai có thể làm tổn thương ngươi."
Giọng Tô Khuynh Tiên lạnh lùng, nhưng lại khiến lòng Tô Phàm ấm áp.
Cô thiếu nữ này thường ngày lạnh lùng như băng giá, luôn tỏ vẻ xa cách, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến người ca ca này.
"Cảm ơn."
Trong lòng Tô Phàm vô cùng ấm áp, cười với Tô Khuynh Tiên: "Nhưng trước khi đi, lão mụ đã dặn dò rồi, ta không thể làm vướng chân ngươi."
Tô Khuynh Tiên khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tô Phàm.
"Yên tâm đi, ca không sao đâu."
Tô Phàm mỉm cười, trấn an thiếu nữ.
Hồn phách của Bất Tử Tiên Hoàng có sinh mệnh lực và khả năng phục hồi cực mạnh, cấp bậc của hắn tuy thấp, nhưng vẫn rất tự tin vào khả năng tự vệ của mình.
Sau đó, mọi người lên xe buýt, hướng về địa điểm thi mà đi!...