Chương 36: Ái Tâm Bữa Sáng! Nữ Đế đích thân xuống bếp
"Cái tên ca ca bại hoại này, nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý!"
Tô Khuynh Tiên, với khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh, không khỏi ửng lên một vệt đỏ mê người. Toàn thân nàng căng cứng như dây cung, đôi bàn tay nhỏ bé dùng sức nắm chặt, năng lượng hàn băng mạnh mẽ phả ra ngoài.
Sống qua hai đời người, Tô Khuynh Tiên thân là Nữ Đế, luôn giữ mình băng thanh ngọc khiết, thần thánh không thể xâm phạm. Nàng chưa từng có bất kỳ sự thân mật nào với người khác phái như vậy.
Nàng nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt hung dữ, chỉ hận không thể đấm nát đầu chó của tên ca ca bại hoại kia!
"Khò khè…! Khò khè…!"
Đến khi nghe thấy tiếng ngáy không ngớt của Tô Phàm, Tô Khuynh Tiên khựng lại. Giờ nàng mới hiểu, hắn vẫn còn đang trong giấc mộng, hành động vừa rồi hẳn chỉ là vô tâm.
Không phải cố ý sao…
Thôi vậy!
Bản đế lòng dạ rộng lớn, lần này tạm thời không so đo với ngươi.
Nhưng nếu có lần sau, nhất định không dễ dàng tha thứ!
Đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Tiên chớp động, nàng nhẹ nhàng dịch thân thể Tô Phàm, bóng hình xinh đẹp lóe lên, lặng lẽ rời đi.
Thời gian trôi qua.
Bất tri bất giác, đã đến giờ dùng điểm tâm.
Tô Phàm toàn thân run lên, bỗng nhiên tỉnh giấc. Hắn cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, toàn thân trên dưới mỏi mệt dị thường.
Trong mơ, hắn đã ôm một tảng băng mà ngủ cả đêm.
Lạnh quá đi ~!
Tô Phàm mặt mày ủ rũ, không hiểu tiểu tiên nữ tối qua nổi cơn gió nào, đột nhiên chạy đến phòng hắn để "gây họa", chẳng lẽ là tiểu di bị nhập rồi hay sao?!
"Ơ, mùi gì vậy?"
Bỗng nhiên, hắn nhướng mày, ngửi thấy một mùi nồng nặc xa lạ. Khứu giác của hắn vốn mười phần nhạy bén, có thể ngửi được mùi vị từ cách xa mấy trăm mét.
Mùi này, hình như bốc ra từ chính nhà bếp của mình.
Trong phòng bếp!
Khói dầu bốc lên mù mịt, xoong nồi va chạm loảng xoảng.
Một mùi vị bất thường lan tỏa ra, khiến cả nhà giật mình, da đầu tê rần.
Chỉ thấy, Tô Khuynh Tiên một tay cầm thìa, một tay cầm thực đơn, trên người mặc tạp dề, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên nghị và nghiêm túc, đang tập trung tinh thần chế biến bữa sáng.
"Tiểu tiên nữ xuống bếp, chuyện hiếm thấy à nha!"
Tô Phàm nhanh chân ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp lạnh lùng đang bận rộn trong bếp, không khỏi lộ vẻ ngây ngốc.
Cả nhà hiếu kỳ kéo nhau tới vây xem!
"Oa tắc! Hôm nay lão tỷ nấu cơm đó, không biết sẽ làm món gì ngon nha ~!"
Tô Bảo Bảo nháy mắt, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy khát vọng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Tình huống gì, tình huống gì thế này? Tiên Nhi tự mình xuống bếp, đây là đang làm cho ai ăn sáng vậy?!"
Tiểu di xinh đẹp ngửi thấy mùi thơm mà đến, liếc ngang liếc dọc, khuôn mặt kiều mị tràn ngập vẻ hóng hớt.
"Tiểu tiên tử nhà ta, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, còn biết nấu cơm nữa, thật sự là quá hiền lành, sau này ai cưới được con bé, đúng là tu ba đời mới có phúc!"
Lão mụ và lão ba đều không ngớt lời khen ngợi Tô Khuynh Tiên, đúng là khuê nữ mà họ luôn tự hào!
Đây là nhiệm vụ trừng phạt do hệ thống ban bố. Tô Khuynh Tiên mỗi ngày phải chuẩn bị cho ca ca một phần "ái tâm bữa sáng", đồng thời phải kèm theo một cốc trà sữa ngọt ngào!
Nàng đường đường là Nữ Đế, làm một bữa sáng ái tâm thôi mà, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Ở kiếp trước!
Nàng, thống trị tinh không, vạn tộc đều tôn kính!
Nàng, thiên tư cái thế, phong hoa tuyệt đại!
Nàng, vung tay một cái, ngàn vạn tinh cầu sụp đổ.
Nàng, lại không biết nấu cơm…
Nhưng không sao cả, có chí ắt làm nên.
Chẳng phải chỉ là một phần bữa sáng ái tâm thôi sao?
Dựa theo những gì ghi trong sách, bữa sáng thông thường gồm một quả trứng ốp la, hai lát thịt xông khói và vài lát bánh mì, thế là xong.
Tô Khuynh Tiên tự tin hừng hực, nghiêm túc bắt tay vào làm bữa sáng ái tâm.
Lần thứ nhất, nồi nổ tung.
Lần thứ hai, trứng cháy khét.
Lần thứ ba, thịt xông khói nát bét.
Lần thứ tư, thập cẩm hỗn độn.
…
Tô Khuynh Tiên vốn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại vấp phải trở ngại lớn trong lĩnh vực nấu nướng, không biết đã làm nổ bao nhiêu cái nồi.
Cuối cùng, sau vô số lần thất bại, Tô Khuynh Tiên rốt cục cũng làm ra được một phần "ái tâm bữa sáng" khiến bản thân hài lòng!
Đó là một bàn bữa sáng ái tâm trông không được "ái tâm" cho lắm.
Trứng và thịt xông khói được bao phủ bởi một lớp băng sương mỏng tang, giữ được hình dáng tương đối hoàn chỉnh, nhưng lại tỏa ra hàn khí bức người!
Bên cạnh còn có một vũng chất lỏng sền sệt màu tím đen, trông hết sức đáng ngại, cũng bị băng sương phong ấn chặt.
Đây là do Tô Khuynh Tiên phát huy tư duy thiên tài của mình, sử dụng băng sương để tạo ra một lớp màng bảo vệ đặc biệt, có thể khóa chặt độ tươi ngon và hương thơm của thức ăn, để ca ca có thể thưởng thức được món ngon ngay lập tức!
Quả thực hoàn mỹ!
"Cuối cùng cũng xong rồi…"
Tô Khuynh Tiên khẽ nhếch khóe môi, trong lòng trào dâng một cảm giác thành tựu, thừa thắng liền đem "Ái tâm bữa sáng" đặt trước mặt Tô Phàm.
"Nếm thử đi, xem vị thế nào." Tô Khuynh Tiên nói.
"Đây là… làm cho tôi?" Tô Phàm ngẩn người.
"Ừa." Tô Khuynh Tiên gật đầu.
(⊙0⊙)…
Tô Phàm cúi đầu, nhìn bữa sáng tỏa ra hàn khí, dần dần chìm vào trầm tư.
"Tiểu Phàm à, con thật có phúc đó, Tiên Nhi sáng sớm đã cất công làm bữa sáng cho con, con cứ lén mà vui đi."
Cả nhà nhao nhao ném tới ánh mắt ngưỡng mộ.
"Đại Oa Đại Oa, ăn ngon không? Anh không ăn thì em ăn đó nha!"
Tô Bảo Bảo ngẩng khuôn mặt béo tròn lên, vẻ mặt mong chờ, giống như một chú mèo háu ăn, nước miếng suýt nữa chảy cả ra.
"Hay là em ăn thử thay anh đi?"
Tô Phàm nhìn tiểu bàn nữu, định để cô bé nếm thử "độc".
"Tốt quá, tốt quá ~!"
Tô Bảo Bảo mừng rỡ nhảy cẫng lên, vừa định bắt đầu ăn thì đã bị Tô Khuynh Tiên một tay nhấc bổng lên.
"Có ăn không?"
Tô Khuynh Tiên mặt mày nghiêm nghị, nhìn Tô Phàm.
Bản đế vất vả lắm mới làm ra được bữa sáng ái tâm, ngươi cái vẻ mặt ghét bỏ kia là ý gì hả?!
"Được thôi, tôi ăn."
Cuối cùng, Tô Phàm đành cắn răng, dùng thìa múc một muỗng chất lỏng màu tím đen không rõ, chậm rãi đưa vào miệng.
Oanh!
Vô vàn hương vị kỳ quái bùng nổ trong khoang miệng.
Vừa mặn, vừa cay, vừa ngọt, vừa chua… Lại còn lạnh nữa chứ! Ngũ vị tạp trần, bách hoa đua nở.
Mùi vị này, quả thực tuyệt vời!
Tô Phàm không thể nhịn được nữa, phun một búng cơm vào khuôn mặt béo tròn của Tô Bảo Bảo.
"Ọe…"
"Khó ăn đến thế cơ à?!"
Tô Khuynh Tiên nhíu mày, nắm tay nhỏ lại, lòng tự tin bắt đầu lung lay.
"Thằng nhóc thối tha, thái độ gì đấy hả? Khuê nữ ta hiếm khi tự mình xuống bếp, con không ăn thì ta ăn!"
Lão mụ ra sức ủng hộ khuê nữ, lập tức đứng ra phản đối. Bà duỗi tay, trực tiếp giật lấy bữa sáng ái tâm từ chỗ Tô Phàm, một hơi "làm sạch"!
(ΩДΩ)
Giây phút sau, mặt bà tái mét, toàn thân run rẩy, đủ loại mùi vị kỳ lạ bùng nổ trong miệng, khiến răng bà va lập cập, chỉ muốn nôn mửa ra.
Nhưng!
Dựa vào ý chí lực cường đại, lão mụ liều mạng nuốt xuống, đồng thời giơ ngón tay cái lên với Tô Khuynh Tiên, hết lời khen ngợi: "Ngon!!"
Có thể nói là đã giữ thể diện cho khuê nữ hết mức!
"Thật sao ạ? Vậy ngày mai con cũng chuẩn bị một phần bữa sáng cho mụ mụ nha!"
Ánh mắt Tô Khuynh Tiên sáng lên, tâm tình có chút kích động, nhất định phải dùng hành động thực tế để đáp lại lời khen của mụ mụ.
"Ấy… Cái đó cũng không cần thiết đâu!"
Lão mụ đầu tiên là ngẩn người, sau đó toàn thân run lên, vội xua tay, nói: "Khụ khụ, khuê nữ à, con làm tốt lắm, nhưng lần sau đừng làm nữa…"
Một cảm giác thất bại sâu sắc dâng lên trong lòng.
Tô Khuynh Tiên đứng ngây người tại chỗ, rơi vào trạng thái tự kỷ.
"Tiên Nhi, cho ta hỏi một chút, cái thứ màu tím đen kia là cái gì vậy?!"
Tô Phàm không nhịn được hỏi một câu. Cái thứ kia mùi vị rất lạ, chẳng ngọt ngào gì cho cam. Mặc dù là chất lỏng, nhưng ăn không giống như cháo.
"Trà sữa đó!"
Tô Khuynh Tiên trợn mắt, nghi ngờ nói: "Ta bỏ nhiều đường, còn có mật ong nữa, chẳng lẽ không ngọt sao?"
Quá đặc, lại còn siêu ngọt nữa chứ…
Tô Phàm bất đắc dĩ, chỉ nghĩ đến cái vị đó thôi đã thấy da đầu tê dại.
【Leng keng~!】
【Chúc mừng! Ngươi đã hoàn thành thành công một phần ái tâm bữa sáng!】
【Độ hài lòng: ☆】
【Phần thưởng: 《Bách Khoa Thực Đơn》】
【Đánh giá: Cần luyện tập thêm!】
Đáng giận!
Đến cả hệ thống cũng dám ra mặt chế giễu bản đế…
Tô Khuynh Tiên nổi giận.
Nàng vốn là người càng bị áp chế càng mạnh mẽ, hôm nay không được thì mai làm tiếp, thề phải làm ra một bữa sáng ái tâm khiến ca ca hài lòng!
…
Sau bữa trưa.
Tô Phàm nằm dài trên ghế sofa, đang nghỉ ngơi.
Tiểu di cầm điện thoại di động đi tới, hào hứng nói với Tô Phàm: "Tiểu Phàm tử, hôm nay không có việc gì chứ? Đến đây, bồi tiểu di quyết chiến đến tối luôn!"
"Không, hôm nay ta có hẹn rồi." Tô Phàm nói.
"Gái hả?" Tiểu di hỏi.
"Đúng vậy." Tô Phàm đáp.
"Hẹn hò á!" Tiểu di phấn chấn hẳn lên.
"Cũng gần như thế thôi…"
Tô Phàm gật đầu nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh.
"Đối phương là ai, có xinh đẹp không, chân có dài không, ngực có to không, mông có cong không, có đẹp bằng ta không?!!"
Tiểu di xinh đẹp điên cuồng hóng hớt, bám riết Tô Phàm hỏi tới tấp, khiến hắn nhức cả đầu.
"Không to bằng cô, không dài bằng cô, không cong bằng cô, không đẹp bằng cô, hài lòng chưa…"
Tô Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, cái tính thích so sánh hơn thua chết tiệt của tiểu di này.
"Thế thì có ý gì, không bằng ở nhà chơi game với ta!" Tiểu di khinh bỉ nói.
"…"
Tô Phàm cạn lời, ngửa mặt lên, nhìn Tô Khuynh Tiên đang chăm chú nghiên cứu thực đơn: "Tiểu tiên nữ, lát nữa em có muốn ra ngoài dạo chơi không?"
"Không đi."
Tô Khuynh Tiên ra vẻ bận rộn, nàng đang dồn toàn lực nghiên cứu thực đơn, nâng cao tay nghề nấu nướng của mình.
"Vậy thôi, anh đi tìm Hỏa Vũ một mình vậy." Tô Phàm nói.
"Ai cơ?!" Tô Khuynh Tiên nhướn mày.
"Hỏa Vũ đó, anh đã hẹn với cô ấy rồi, sẽ gặp nhau ở Hỏa Thị thương hội." Tô Phàm nói.
Hỏa Vũ?!
Cái con kiến hôi kia, tên ca ca phế vật tìm cô ta làm gì?
Không đúng, hai người bọn họ quen nhau từ bao giờ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì trong bí cảnh à…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khuynh Tiên trở nên lạnh lẽo, lộ vẻ cảnh giác, đột nhiên thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn Tô Phàm: "Em cũng muốn đi!"