Vụ án Kiều Phương Viễn không có gì khó khăn, Cho dù anh ta cứ đắm chìm trong thế giới của mình không chịu khai báo, cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh ta có ý đồ mưu sát nạn nhân. Bây giờ nghi vấn duy nhất chính là tại sao Kiều Phương Viễn lại lựa chọn Hà Oản Thu.
Hai người chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện, Kiều Phương Viễn tại sao lại chú ý tới cô ấy, hơn nữa chắc chắn rằng tim của nạn nhân phù hợp với tim của vợ mình?
"Đã điều tra xong, nửa tháng trước Hà Oản Thu đến bệnh viện trung tâm nơi Kiều Phương Viễn làm việc để kiểm tra sức khỏe. Anh ta tình cờ phát hiện nhóm máu của Hà Oản Thu là nhóm máu hiếm thấy A204, đây là nhóm máu cũng được tìm thấy trong máu của gấu mèo, trên thế giới không có nhiều người thuộc nhóm máu này. Quan trọng là nhóm máu này có thể hiến cho tất cả mọi người, tỉ lệ thành công khi vận chuyển các bộ phận cơ thể cao hơn những nhóm máu khác."
"Lúc này Kiều Phương Viễn đang lo lắng cho người vợ bị suy tim của mình, Lục Tiểu Thi là đèn đã cạn dầu, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng. Nhưng bọn họ không tìm được người có trái tim thích hợp, vì vậy chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn đăm đăm vào người Hà Oản Thu. Trong bệnh viện có chứa thông tin cá nhân của Hà Oản Thu, anh ta muốn biết địa chỉ nhà và số điện thoại thì rất dễ, anh ta cũng quanh quẩn mấy lần bên ngoài tiểu khu của nạn nhân, cho đến khi Lục Tiểu Thi té xỉu lần nữa, Kiều Phương Viễn cảm thấy không thể đợi được nữa, vì vậy quyết định ra tay."
Chuyện ăn trộm xe của Lý Song Hỷ là một kế hoạch bất ngờ, Kiều Phương Viễn chuẩn bị lái xe của mình tới nhưng lại sợ Hà Oản Thu cảnh giác hoặc giãy giụa khiến người khác phát hiện, vì vậy khi thấy xe giao hàng của Lý Song Hỷ không có ai trông coi, kế hoạch chợt lóe lên trong đầu, anh ta ngụy trang thành nhân viên giao hàng để tiếp cận nạn nhân.
"Chuyện về sau giống như trong CCTV đã ghi lại, Kiều Phương Viễn là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện trung ương, lấy được thuốc tê đối với anh ta không khó. Kiều Phương Viễn lại còn là một bác sĩ có tài năng. Lúc đầu sở dĩ Kiều Phương Viễn lựa chọn nghề này là do muốn chữa khỏi bệnh cho Lục Tiểu Thi, có thể thấy anh ta thật sự yêu vợ mình."
Cho dù yêu đi nữa cũng không nên liên lụy tới tính mạng của người vô tội. Lục Tiểu Thi cần sống không lẽ Hà Oản Thu không cần? Bất kỳ người nào cũng chỉ có một mạng, không ai có thể tùy tiện tước đoạt tính mạng của người khác.
Giang Liên Thành nhận được một cuộc điện thoại, tắt máy, vẻ mặt nghiêm túc, ông nhìn mọi người một vòng, chậm rãi mở miệng: "Mới vừa rồi bệnh viện có gọi tới, Lục Tiểu Thi biết Kiều Phương Viễn làm chuyện dại dột, tâm trạng kích động đươc đưa vào phòng cấp cứu. Nhưng tiếc là không có hiệu quả, đã được bác sĩ tuyên bố qua đời."
Kết quả như vậy khiến mọi người thổn thức, Kiều Phương Viễn vì cứu vãn sự sống của người mình thương mà không tiếc đi phạm tội, nhưng lại không ngờ rằng sinh mạng như một cây rơm rạ của vợ lại bị mình đè chết. Hơn nữa có vẻ như Lục Tiểu Thi thật sự không biết Kiều Phương Viễn đã tự lên kế hoạch.
Chỉ cần là người có giá trị quan bình thường thì rất khó tiếp nhận tim của người sống. Trừ những người tham sống sợ chết, vì tư lợi mà không chừa thủ đoạn nào.
Thoắt một cái đã hơn nửa tháng trôi qua, Hà Oản Thu xuất viện. Sau khi xuất viện thì việc làm đầu tiên đó chính là tới nói lời cảm ơn với Sơ Ngữ. Sơ Ngữ cũng đoán được chuyện này, mặc dù chính mình trước giờ làm chuyện tốt luôn không cần người khác báo đáp, nhưng đã được giúp đỡ thì nói thế nào cũng phải tới cảm ơn một tiếng. Chẳng qua người theo cô ấy tới đây làm Sơ Ngữ bất ngờ.
Lâm Lang cười lộ ra hàm răng, "Haha, lại gặp mặt rồi, tôi giới thiệu cho cô biết, đây là bạn gái tôi Oản Oản."
Sơ Ngữ kinh ngạc, "Hai người —— "
"Đúng vậy, chúng tôi đã quen nhau rồi, Oản Oản bị dáng vẻ anh tuấn, nụ cười mê người, tư thế hiên ngang như từ trên trời giáng xuống của tôi mê mẫn, muốn lấy thân báo đáp, tôi cũng không thể không đồng ý!" Lâm Lang cười hề hề, lộ ra mấy phần ngu ngốc.
Hà Oản Thu ngượng ngùng đỏ mặt, rõ ràng là Lâm Lang mặt dày, nói cô có ý với anh ta. Mặc dù, cô quả thật cũng có chút chút cảm tình...
Hơn nữa ba mẹ cô rất thích anh ta, một mực tìm cơ hội kết hợp hai người bọn họ, cô chỉ đành đồng ý thôi. Hà Oản Thu không phải người theo chủ nghĩa độc thân, trước kia không yêu không kết hôn là vì chưa gặp được người thích hợp. Sau đó do độc thân quá lâu nên chỉ thích ở một mình, tự do tự tại, không có ràng buộc.
Trải qua một lần bước nửa chân xuống địa ngục, cô cũng phát hiện phụ nữ độc thân sống một mình rất nguy hiểm, bây giờ nhớ lại thời gian ở phòng ngầm kia cô vẫn còn sợ. Cho nên Lâm Lang xuất hiện rất kịp thời, không sớm không muộn, ngay lúc Hà Oản Thu cần nhất mà xuất hiện.
Duyên phận kỳ diệu như vậy, đúng thời điểm gặp đúng người, nếu sớm hơn có lẽ sẽ gặp người mình không muốn.
Sơ Ngữ chân thành cảm thấy vui cho hai người, tuy gặp nhau chưa lâu nhưng đôi mắt không lừa gạt được, ánh mắt bọn họ nhìn nhau có khi lại chảy được đường ra. Sơ Ngữ không chịu nổi, rốt cuộc cô cũng biết cảm giác ngược cẩu là gì.
Ê răng, đau mắt.
Mấy ngày qua Sơ Ngữ bận bịu làm một chuyện, đó chính là giúp đỡ động vật nhỏ tìm một mái nhà.
Thật ra cô muốn giúp tụi nó nhưng không biết nên làm gì mới phải. Kinh tế gia đình chỉ có thể coi là bậc trung, không có quá nhiều tiền đi xây trạm cứu trợ các loại, hơn nữa khả năng của cô cũng có hạn, không thể thu nuôi tất cả bọn chúng. Cho nên sau khi cân nhắc rất lâu, cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.
Bây giờ cô có năng lực đặc biệt này, có lẽ sẽ giúp được chuyện gì đó.
Sơ Ngữ định giúp chó hoang mèo hoang tìm gia đình ấm áp. Không phải tất cả tụi nó đều bị vứt bỏ, cũng không phải con nào cũng phòng bị tránh xa loài người. Bọn nó cũng hy vọng có một mái nhà ấm áp, có một cuộc sống ổn định, không cần phải sống lang thang, không có nơi để tựa vào. Chỉ là có rất ít người chú ý tới bọn chúng, thậm chí họ sẽ tránh xa bởi vì sự nhăn nhíu bẩn thỉu của bọn nó.
Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người mơ ước được nuôi thú cưng, chỉ là chi phí để mua một con chó con mèo khiến bọn họ chùn bước, hoặc không biết cách nào để tìm thú cưng, mà chó mèo hoang ven đường lại cảm thấy không yên tâm, lo lắng sẽ có bệnh truyền nhiễm các loại. Hơn nữa phần lớn người muốn nuôi thú cưng muốn tìm kiếm tụi nó để bầu bạn, chủng loại đặc biệt gì đó cũng không quan tâm.
Một người muốn nuôi nhưng không biết cách nào, một người muốn được nhận nuôi lại không có người hỏi thăm. Nếu như Sơ Ngữ có thể ở giữa hai bên làm cầu nối thì hẳn là mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Sơ Ngữ bảo Đại Miêu đi truyền lời cho đám chó mèo, sau đó quả nhiên có đứa tò mò tới hỏi thăm.
"Sẽ có người nguyện ý thu nuôi meo thật hả?" Nó hỏi như vậy đủ thấy nó đang do dự.
Không đợi Sơ Ngữ trả lời, một con mèo khác phản bác, "Đừng có nằm mơ, bản thân mình thế nào không tự nhận ra được à?"
"Ai mà không có ước mơ chứ? Lỡ mà thực hiện được rồi sao?"
"Mơ ước cũng phải thực tế chút, cái này gọi là không biết tự lượng sức mình đó!"
...
Sơ Ngữ nói ra kế hoạch trước, một đám mèo mèo chó chó phát biểu ý kiến riêng của mình.
Sơ Ngữ nghe nhiệt tình, cô thích nghe bọn nó trò chuyện. Tụi nó có thật nhiều kiến thức rộng, biết chuyện bát quái cũng nhiều, có lúc nói một vài câu nghe cũng triết lý lắm, có khi lại thể hiện quy tắc sinh tồn của động vật. Những kinh nghiệm này rất có ích đối với người nghiên cứu động vật như cô. Dù sao người có thể trao đổi trực tiếp cùng bọn nó có vẻ như không có ai.
Chờ bọn nó chấm dứt thảo luận Sơ Ngữ mới nói, "Không liên quan đâu, chúng ta thử một lần, Tệ nhất là các em trở lại đây thôi. Yên tâm đi, chị sẽ có trách nhiệm tới cùng, cho dù đã được nhận nuôi nhưng chị cũng sẽ định kì tới thăm, để xem họ có đối xử tốt với các em hay không."
Nếu có người yêu thích bọn nó thì cũng sẽ có người chán ghét, có vài người thậm chí sẽ ngược đãi thú cưng, phát tiết áp lực trong lòng mình ra, hoặc cho hả giận, thậm chí đơn giản là cảm thấy vui. Cái này thì cần Sơ Ngữ tinh mắt, từ lựa chọn ra người thật lòng muốn nhận nuôi bọn nó.
Nhóm đầu tiên là thử nghiệm, số lượng động vật đăng kí không nhiều, mấy con khác còn đang quan sát. Sơ Ngữ nghiêm túc lập hồ sơ, hỏi rõ sở thích và yêu cầu đối với chủ nhân của bọn chúng, sau đó sửa sang thông tin, đăng lên Weibo.
Weibo của cô mới, không có ai chú ý cũng không có fan hâm mộ. Cho nên Sơ Ngữ tag tên mấy blogger nổi tiếng về thú cưng, chỉ cần có người quan tâm là có hy vọng rồi. Nếu cách này không được nữa thì Sơ Ngữ có thể nhờ Quý Phi Yên giúp đỡ. Từ lần trước tạm biệt hai người chưa gặp nhau lần nào nữa, nhưng trên Wechat vẫn còn kết bạn. Đây không phải là chuyện sinh lời gì nên chắc đối phương sẽ đồng ý giúp đỡ ngay thôi.
Lúc Giang Thanh Nguyệt lướt Weibo thì nhận được thông báo có người tag tên. Weibo về thú cưng Tâm Ngữ của cô trên mạng cũng rất nổi tiếng, thường xuyên đăng lên những câu chuyện cảm động giữa người và thú nuôi. Câu chuyện cảm động cộng với khả năng viết văn hùng hồn của cô đã thu hút không ít fan. Lâu lâu cũng có một số fan đọc được mẩu chuyện hay thì sẽ tag cô vào, nhưng lần này có hơi khác.
# Phòng hỏi ý kiến thú cưng #
# Đây là bảng tin thứ nhất, thú nuôi lưu lạc nơi phố lớn hẻm nhỏ, tìm chủ nhân định mệnh, người đó sẽ là bạn sao? #
Ở dưới là 9 ô vuông như trò Sodoku, trên là hình thú nuôi, dưới là thông tin về chúng.
Ma Hoa: Một con mèo quý tộc, tự xưng là công chúa Ba Tư của hoàng thất. Quê quán Thiên Tân, hiện đang ở Giang Thành, vì vậy thông thạo hai ngôn ngữ, tiếng Thiên Tân và tiếng phổ thông. Thân thể khỏe mạnh, không tàn tật. Hy vọng tìm được chủ nhân thích thức ăn ngon và tập thể thao, cùng nhau ăn ngon rồi lại cùng nhau tập luyện. Em ấy có yêu cầu nghiêm khắc với dáng vóc của mình, tuyệt đối không được mập như Viên Cầu cách vách!
Viên Cầu: Một con mèo quýt... Câu này là đã có thể khái quát tất cả. Thân thể khỏe mạnh, không tàn tật, hy vọng tìm được một cô chủ đáng yêu, tốt nhất là biết nấu cơm, mềm lòng. Cái cuối cùng là điểm quan trọng.
Kiều Sinh: Cái tên dại diện cho tất cả, nó ra đời dưới chân cầu Giang Thành. Anh hùng không hỏi xuất thân, tuy xuất thân thấp kém nhưng nó rất có lý tưởng. Từng học âm nhạc ở trường nghệ thuật Giang Thành, trước mắt đã tốt nghiệp. Nó hy vọng có thể tìm một cô chủ hiểu âm nhạc và biết đàn dương cầm.