Lúc Hà Na Na khí thế hùng hổ chạy tới, Hoắc Vân Khai vẫn còn đang uống rượu, Trường Tuế và Tiểu Trương đang ăn tráng miệng. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đang bưng mấy đ ĩa thức ăn đã ăn xong bỏ xuống khay, đồng thời mang lên mấy phần kem ly.
Trong nhà hàng đang phát mấy bản nhạc piano du dương lãng mạn, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Lúc Hà Na Na đến nơi mới phát hiện cũng có Tiểu Trương ở đây chứ không phải Hoắc Vân Khai và Trường Tuế đơn độc ở chung với nhau, nhất thời khí thế lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
“Tới rồi à?” Hoắc Vân Khai nhướng mày: “Cô ăn cơm tối chưa? Ngồi xuống đây ăn luôn nhé?”
Ngoài miệng thì anh ta nói như vậy nhưng trên thực tế thì anh ta chẳng có ý gì nhường chỗ cho cô hết.
Trường Tuế nhìn Hà Na Na và nói: “Cậu ngồi xuống ăn chút gì đi.”
“Được rồi, cũng đúng lúc mình đang đói bụng.” Hà Na Na nở một nụ cười với cô, sau đó từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Hoắc Vân Khai, giơ chân đá vào bắp chân của anh ta: “Cảm phiền anh Hoắc xích vào trong một chút, nhường chỗ cho tôi.”
Khóe miệng Hoắc Vân Khai giật giật, vẫn là nể tình tình cảm từ nhỏ đến lớn với cô ấy nên vô cùng không tình nguyện xích vào trong nhường chỗ cho cô.
Trường Tuế hỏi cô ấy: “Cậu có muốn gọi thêm món gì không?”
“Không cần đâu, ở đây còn nhiều đồ ăn như vậy, mình tùy tiện ăn một chút là được rồi.” Hà Na Na nói rồi ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy một ly kem múc một muỗng rồi đưa vào miệng, sau đó hỏi: “Cậu bàn chuyện công việc đến đâu rồi?”
Trường Tuế nói: “Vẫn còn chưa bắt đầu.”
Hoắc Vân Khai nhịn không được liền chất vấn: “Cô là người đại diện của cô ấy à?”
Hà Na Na liếc mắt nhìn anh ta rồi trả lời: “Tôi chính là bạn tốt của Khương Khương. Tôi giúp cô ấy tham khảo một chút không được sao?”
Hoắc Vân Khai trào phúng nói: “Hai người mới gặp nhau được mấy lần? Thế mà đã thành bạn tốt rồi cơ đấy.”
Hà Na Na nói: “Khẳng định là tôi gặp Khương Khương nhiều lần hơn anh rồi. Anh mới gặp được Khương Khương mấy lần? Khương Khương rất quen thuộc với anh sao? Anh lại còn chụp lén người ta đăng lên vòng bạn bè, còn gọi người ta là em gái Khương Khương nữa. Chẳng lẽ Khương Khương nhận anh làm anh trai sao?”
Tiểu Trương ngậm thìa, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoắc Vân Khai và Hà Na Na vì Trường Tuế mà “tranh giành tình cảm”. Cô quay đầu nhìn Trường Tuế đang ngồi bên cạnh vùi đầu vào ăn kem, hoàn toàn không xem mình là người trong cuộc.
Hoắc Vân Khai bị Hà Na Na chọc tức đến bật cười: “Tôi và Khương Khương có quan hệ như thế nào còn cần phải báo cáo với cô sao? Cô là gì của tôi hay là gì của Khương Khương hả? Bạn tốt thì sao chứ? Chẳng lẽ là bạn tốt thì có thể can thiệp vào quyền tự do kết bạn của cô ấy à? Cho dù cô có là mẹ của cô ấy thì cô cũng không có quyền kiểm soát cô ấy như vậy.”
Sau khi hai người gặp mặt nói chuyện, tiếng tranh cãi bất tri bất giác càng lúc càng lớn hơn. Nhà hàng này làm ăn cũng không tệ, khách ở mấy bàn khác nghe thấy ồn ào cũng tò mò nhìn sang.
Tiểu Trương bất an dịch mông, muốn khuyên can nhưng lại không dám.
Trường Tuế ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người bọn họ: “Hai người cãi nhau thì nói nhỏ một chút.”
Hoắc Vân Khai và Hà Na Na lúc này mới phát hiện bọn họ đã khiến cho người ta phải chú ý, nhất thời liền có chút mất mặt nên đều an tĩnh lại, chẳng qua sắc mặt hai người cũng không vui vẻ nổi.
Trường Tuế ăn xong muỗng kem cuối cùng, sau đó mới hỏi hai người: “Không cãi nhau nữa à?”
Sắc mặt Hoắc Vân Khai và Hà Na Na đều cứng ngắc.
Trường Tuế nhìn Hoắc Vân Khai, lại nhìn về phía Hà Na Na: “Vậy thì bây giờ có thể nói chuyện công việc được chưa?”
Hà Na Na nói: “Hai người cứ nói đi.”
Hoắc Vân Khai sắc mặt hơi trầm xuống: “Là thế này, trong số mấy công ty mà gia đình tôi đầu tư có một công ty chuyên về trò chơi. Gần đây mới phát triển một tựa game online, sau khi đưa lên mạng thì thấy phản ứng cũng không tệ lắm nên muốn tìm một người làm đại sứ quảng bá.”
Hà Na Na khẽ nhíu mày nói: “Đại sứ game phần lớn đều là những nữ minh tinh có danh tiếng tương đối cao. Mặc dù hiện tại Khương Khương cũng có thể coi như là nổi tiếng, nhưng danh tiếng của cô ấy vẫn không đủ, liệu có thể đàm phán được không?”
Cô vẫn nghi ngờ rằng Hoắc Vân Khai lấy cớ bàn chuyện công việc để theo đuổi Trường Tuế.
Hoắc Vân Khai nói: “Đó cũng không phải là công ty của người khác, mà là của nhà tôi.”
Hà Na Na mỉm cười và hỏi: “Vậy anh có chắc chắn là anh có quyền quyết định không?”
Hoắc Vân Khai: “…Cô có thể ngậm miệng lại không?”
Hà Na Na: “…..”
Hoắc Vân Khai nói tiếp với Trường Tuế: “Khương Khương này, tôi cũng nói thật với cô, sự hợp tác lần này có thành hay không thì hiện tại tôi cũng không thể chắc chắn được. Hà Na Na nói không sai, tôi không có quyền quyết định, nhưng tôi sẽ tận lực thúc đẩy chuyện này. Tôi cảm thấy hình tượng của cô vô cùng phù hợp với tạo hình nhân vật trong trò chơi đó. Tôi cảm thấy xác suất thành công của chuyện này cũng phải bảy mươi tám mươi phần trăm.”
Trường Tuế gật đầu, vô cùng cảm kích nói: “Vậy thì cảm ơn anh nhé.”
Thái độ của Hoắc Vân Khai cũng rất thành khẩn khi nói ra những lời này, Hà Na Na cũng không có lý do gì để soi mói.
Ăn cơm xong, Hoắc Vân Khai cũng không dây dưa nhiều, để cho Trường Tuế cùng với Hà Na Na rời đi, sau đó mới bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể hoàn thành lời hứa hẹn với Trường Tuế.
Vốn dĩ anh ta lấy chuyện này làm cái cớ để hẹn Trường Tuế đi ăn một bữa cơm. Nguyên nhân hẹn cô đi ăn cơm cũng không phải là do anh ta thực sự thích cô, mà chỉ giống như là muốn chọc tức Diêu Việt mà thôi. Nhưng sau khi ăn xong một bữa cơm này, anh ta lại cảm thấy hình như mình thật sự thích Trường Tuế, nhưng rốt cuộc là thích bao nhiêu thì trong lòng anh ta còn chưa đong đếm được. Nhưng dù sao thích chính là thích, hơn nữa bị Hà Na Na quấy rầy như vậy, lần hợp tác này thật đúng là anh ta không thể không thúc đẩy.
Ở bên kia, Trường Tuế và Tiểu Trương cùng lên xe của Hà Na Na.
Hà Na Na thắt dây an toàn xong, khởi động xe rồi nói với Trường Tuế: “Khương Khương, không phải là mình có thành kiến gì với anh ta hết. Nhưng mà mình đứng ở vị trí khách quan mà nói, Hoắc Vân Khai nếu như làm bạn bè thì đúng là một người không tệ, anh của mình với anh ta chính là bạn tốt đấy.” Sau đó cô ấy có vẻ rối rắm nói: “Kỳ thật anh ta đối với mình cũng rất tốt, mặc dù thái độ của mình đối với anh ta rất ác liệt nhưng anh ta cũng không hề so đo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, về phương diện tình cảm thì anh ta thực sự rất tệ. Loại người như anh ta sẽ không thật lòng thích một người nào hết, cho dù có là thích đi chăng nữa thì cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Cậu ngàn lần vạn lần đừng có thích anh ta nhé.”
Trường Tuế không ngần ngại trả lời: “Không đâu.”
Cô vốn muốn nói rằng, Hà Na Na đã lo lắng quá nhiều rồi.
Tuy rằng Hoắc Vân Khai không đến mức làm cho cô phải chán ghét, lúc tiếp xúc với nhau thì cũng vui vẻ, nhưng anh ta thật sự không phải mẫu người mà cô thích.
Hà Na Na quay đầu nhìn cô, cũng không yên tâm lắm.
Thích Hoắc Vân Khai cũng không phải là chuyện rất khó, thậm chí còn nói, cho dù Trường Tuế có thích Hoắc Vân Khai thì cô cũng không có gì bất ngờ.
Gia thế của Hoắc Vân Khai rất tốt, là một công tử con nhà giàu đời thứ hai điển hình, ngoại hình lại còn đẹp trai, da trắng, dáng cao. Không phải là thời cô còn là thiếu nữ đã bị bề ngoài của anh ta mê hoặc, cũng đã từng yêu anh ta một thời gian đó sao? Tuy rằng sau đó cô cũng đã kịp thời tỉnh ngộ.
Nhưng còn Trường Tuế thì sao?
Cô ấy đơn thuần như vậy. Từ nhỏ lớn lên ở trong chùa miếu, đó chẳng phải là tiểu ni cô vừa mới xuống núi, mới bước vào hồng trần sao. Mà đàn ông thì như hổ, cô lại hoàn toàn không biết đến sự nguy hiểm của nó, rất có khả năng cô sẽ bị bề ngoài như hoa của con hổ Hoắc Vân Khai làm cho mê muội, cuối cùng bị ăn sạch đến xương cũng không còn.
Hà Na Na lo lắng, chỉ sợ Trường Tuế bị người đàn ông xấu xa lừa gạt.
Nếu như có một biện pháp gì để diệt trừ hậu hoạn, triệt để chặt đứt ý niệm của Hoắc Vân Khai thì…..
Trong đầu Hà Na Na đột nhiên lóe tinh quang.
Cô có một ý tưởng.
“Trường Tuế, cậu cảm thấy anh trai mình như thế nào?”
Trường Tuế: “?”
Vì thế, ở suốt chặng đường tiếp theo, Hà Na Na bắt đầu hết sức hết lòng đem rao bán anh trai của mình cho Trường Tuế.
“Cậu thử nhìn anh trai mình một chút, có phải là tốt hơn Hoắc Vân Khai cả vạn lần không? Vừa ôn nhu vừa lịch sự lại còn thông minh nữa, bộ dạng lại đẹp hơn cả Hoắc Vân Khai. Hơn nữa anh trai mình không giống với Hoắc Vân Khai chỉ biết ngửa tay lấy tiền trong nhà đâu, bây giờ anh ấy đã bắt đầu tiếp nhận quản lý công ty của nhà mình rồi, mà làm việc còn tốt hơn cả ba mình nữa đấy. Nếu như anh ấy mà không phải là anh trai mình thì mình cũng muốn được gả cho anh ấy luôn. Cậu cũng biết ba mẹ mình ly hôn, bây giờ mẹ mình định cư ở nước ngoài rồi. Một năm cũng về không được quá hai lần, cũng không cần phải lo lắng về quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Ba mình thì cậu cũng có quen biết, là người rất dễ ở chung. Còn về quan hệ chị dâu em chồng thì càng không cần phải lo lắng. Quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, nếu cậu gả cho anh trai mình thì sau này chúng ta chính là người một nhà tương thân tương ái rồi!”
Hà Na Na như đắm chìm trong giấc mộng mà mình tô vẽ ra.
Cô vẫn đang lo lắng Hà Văn Hiểu sẽ tìm một người bạn gái mà cô không thích.
Nếu như vậy nhất định cô sẽ khó chịu chết mất!
Nhưng nếu như người này là Trường Tuế thì chính là vẹn cả đôi đường!
Tiểu Trương ngồi ở ghế sau nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây có phải là thế giới của mấy người nhà giàu không?
“Cậu cảm thấy thế nào?” Hà Na Na đậu xe ở cửa khách sạn, vẻ mặt vô cùng chờ mong nhìn về phía Trường Tuế hỏi.
Trường Tuế tháo dây an toàn, mỉm cười nói: “Không được tốt lắm.”
Ấn tượng của cô đối với Hà Văn Hiểu rất tốt.
Hoàn toàn giống với những gì mà Hà Na Na nói, anh ấy ôn nhu lịch sự lại rất thông minh, hơn nữa vẻ ngoài rất đẹp, chẳng qua là cô đã có người trong lòng rồi.
“Mình chỉ mới mười chín tuổi thôi. Sư phụ cũng đã tính toán cho mình, phải sau hai mươi tuổi mới có thể nghĩ đến chuyện yêu đương, nếu không sẽ phải chịu tai họa lớn. Cậu cũng đừng có quan tâm đ ến mình quá như thế.” Trước khi đi Trường Tuế quay lại nói với Hà Na Na.
Hà Na Na ngẩn người.
Đương nhiên những lời này là Trường Tuế nói để lừa gạt cô ấy mà thôi.
Chẳng qua là bước qua khỏi hai mươi tuổi cô ấy còn sống hay đã chết còn chưa biết được, cho nên cũng đừng nói gì đến chuyện yêu đương.
Bây giờ cô chỉ muốn tập trung kiếm tiền.
…..
Khi Diêu Việt nhìn thấy Hoắc Vân Khai đăng lên vòng bạn bè, liền biết rằng anh ta đang khiêu khích anh.
Anh ta vẫn luôn ngây thơ như vậy.
Nhưng Diêu Việt khinh thường không thèm để ý đến anh ta.
Sau khi biết quan hệ giữa Trường Tuế và anh ta không phải là quan hệ yêu đương, đối với anh ta mà nói, Hoắc Vân Khai không trở thành mối uy hiếp nữa.
Anh tin rằng anh sẽ không thua Hoắc Vân Khai.
Nhưng mà khi nhìn thấy bức ảnh kia, trong lòng anh ta vẫn có một chút gì đó không được vui cho lắm.
Không vui bởi vì Trường Tuế tùy tiện ăn cơm cùng với người đàn ông khác như vậy.
Đương nhiên anh ta cũng hiểu, mình cũng không có tư cách gì để yêu cầu cô không được đi ăn cơm với người khác, nên anh ta chỉ có thể một mình một người không vui mà thôi.
Đặc biệt là khi anh ta ý thức được rằng Trường Tuế hoàn toàn không có cảm giác gì với anh ta cả.
Diêu Việt nhịn không được muốn cười khổ.
Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại trở nên như vậy, bị một cô gái hoàn toàn khống chế tâm tình, lúc vui lúc buồn, lo được lo mất.
Có lẽ đây chính là báo ứng của anh ta.
…..
Sau khi chương trình giải trí trốn thoát khỏi mật thất mà Trường Tuế và Hà Na Na tham dự được phát trên mạng được một tuần, phản ứng nhận được là cực kỳ tốt.